Vọng Âm Ba Kiếp Nghiệt Duyên

Chương 7: Cuộc Chiến và Nỗi Lo



Mùa đông trong thiên giới tràn ngập sự yên tĩnh và vẻ đẹp của tuyết trắng. Nhưng dưới vẻ ngoài bình lặng, những cơn gió lạnh lẽo đang mang đến những cơn bão lớn. Định Phong, vị thần chiến tranh mà cả thiên giới đều nể phục, đang chuẩn bị cho một cuộc chiến quan trọng với Ma giới.

Vân Nhiên đứng bên cửa sổ phòng mình, nhìn ra ngoài không gian trắng xóa. Những cơn gió lạnh lẽo và những bông tuyết rơi khiến trái tim cô cảm thấy nặng trĩu. Cô không thể ngừng nghĩ về Định Phong, về cuộc chiến sắp tới mà anh phải đối mặt. Cảm giác lo lắng và sợ hãi len lỏi vào từng ngóc ngách trong lòng cô.

Ngày hôm đó, Định Phong nhận được lệnh triệu hồi từ các vị thần cấp cao. Anh phải dẫn đầu một đội quân bảo vệ thiên giới khỏi cuộc tấn công sắp diễn ra của Ma giới. Cảnh vật xung quanh anh như trở nên mờ nhạt hơn khi anh chuẩn bị lên đường. Định Phong chuẩn bị trang bị và vũ khí, nhưng sự chú ý của anh vẫn luôn hướng về những người lính và những nhiệm vụ phải hoàn thành.

Vân Nhiên đứng ở một góc phòng, cảm giác nỗi lo lắng trong lòng mình ngày càng lớn. Cô không thể ngừng nghĩ về nguy hiểm mà Định Phong phải đối mặt. Những hình ảnh về cuộc chiến, những vết thương và sự mất mát hiện lên rõ nét trong tâm trí cô. Cô quay sang nhìn vào gương mặt của chính mình, sự lo lắng và nỗi đau hiện rõ trên khuôn mặt của cô.

“Vân Nhiên, có vẻ như cô đang rất lo lắng,” một giọng nói nhẹ nhàng từ bên ngoài làm cô giật mình. Cô quay lại và thấy một người bạn thân, Lệ Hân, đang đứng ở cửa phòng.

“Lệ Hân,” Vân Nhiên mỉm cười yếu ớt. “Tôi chỉ… lo lắng cho Định Phong. Anh ấy sắp phải tham gia một cuộc chiến lớn, và tôi không thể không cảm thấy sợ hãi.”

Lệ Hân bước vào phòng, ánh mắt cô đầy sự đồng cảm. “Tôi hiểu. Cuộc chiến với Ma giới luôn là một thử thách lớn, và Định Phong là người duy nhất có thể đảm bảo sự bình yên của chúng ta. Nhưng cô cũng nên nhớ rằng Định Phong rất mạnh mẽ và thông minh. Anh ấy sẽ vượt qua được.”

“Nhưng tôi không thể ngừng nghĩ về những nguy hiểm mà anh ấy có thể gặp phải,” Vân Nhiên nói, giọng nói của cô rung lên với nỗi lo lắng. “Mỗi lần tôi nghĩ về cuộc chiến, tôi cảm thấy như trái tim mình bị siết chặt, và những cơn đau nhói trong tim ngày càng trở nên dữ dội hơn.”

Lệ Hân đặt tay lên vai Vân Nhiên, một cử chỉ an ủi. “Đó là một cảm giác tự nhiên khi mà chúng ta quan tâm đến ai đó. Nhưng hãy tin tưởng vào Định Phong và sức mạnh của anh ấy. Cô cũng cần phải chăm sóc bản thân mình.”

Vân Nhiên gật đầu, cảm ơn sự động viên của bạn mình. “Tôi biết. Tôi sẽ cố gắng làm như vậy. Nhưng tôi không thể ngừng nghĩ về anh ấy, về cuộc chiến và về những gì có thể xảy ra.”

Lệ Hân mỉm cười. “Tôi hiểu. Nếu cô cần một người để nói chuyện hay cần sự giúp đỡ, tôi luôn ở đây. Chúng ta có thể cùng nhau cầu nguyện cho Định Phong và những người lính trong cuộc chiến.”



“Cảm ơn Lệ Hân,” Vân Nhiên nói, ánh mắt của cô sáng lên với sự cảm kích. “Tôi sẽ nhớ lời cô nói. Hy vọng mọi chuyện sẽ ổn.”

Lệ Hân rời khỏi phòng, để lại Vân Nhiên một mình với những suy nghĩ và nỗi lo lắng của mình. Cô ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn ra ngoài và cầu nguyện cho Định Phong và các chiến sĩ của thiên giới.

Khi đêm đến, Vân Nhiên không thể chợp mắt. Những cơn đau nhói trong tim không ngừng hành hạ cô, mỗi khi cô nghĩ về Định Phong. Cô cảm thấy như có một lực kéo mạnh mẽ giữa cô và anh, một mối liên hệ không thể giải thích được. Những ký ức về giấc mơ kỳ lạ vẫn còn rõ nét trong tâm trí cô, khiến cô cảm thấy nỗi đau và sự lo lắng trở nên mãnh liệt hơn.

Trái tim cô cảm thấy như đang bị xé nát bởi những cảm xúc mâu thuẫn. Cô vừa lo lắng, vừa cảm thấy tội lỗi vì không thể giúp đỡ Định Phong. Nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận được sự kết nối sâu sắc với anh, một cảm giác mạnh mẽ đến mức cô không thể lý giải.

Sáng hôm sau, tin tức về cuộc chiến bắt đầu lan truyền khắp thiên giới. Các vị thần và cư dân đều tụ tập để theo dõi diễn biến cuộc chiến và cầu nguyện cho Định Phong và các chiến sĩ. Vân Nhiên cũng không ngoại lệ, cô tham gia vào đám đông và cầu nguyện, hy vọng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp.

Thời gian trôi qua chậm chạp, mỗi phút đều như kéo dài vô tận. Vân Nhiên cảm thấy như mọi thứ xung quanh mình đều trở nên mờ nhạt. Cô chờ đợi từng tin tức từ cuộc chiến, nhưng mỗi lần nghe tin, trái tim cô lại trở nên nặng nề hơn.

Cuối cùng, một tin vui đến. Định Phong và các chiến sĩ đã chiến thắng trong cuộc chiến với Ma giới và đã trở về thiên giới an toàn. Vân Nhiên cảm thấy như gánh nặng trong lòng mình đã được gỡ bỏ, nhưng cảm giác lo lắng và nỗi đau vẫn còn vương lại.

Khi Định Phong trở về, anh được chào đón nồng nhiệt bởi các vị thần và cư dân. Vân Nhiên đứng từ xa, nhìn vào khuôn mặt của Định Phong, cảm nhận được sự mệt mỏi và sự kiên cường của anh. Cô cảm thấy một cảm giác sâu sắc khi thấy anh an toàn trở về, nhưng cũng nhận ra rằng khoảng cách giữa họ vẫn còn rất xa.

Vân Nhiên biết rằng mặc dù cuộc chiến đã kết thúc, nhưng những cảm xúc và nỗi lo lắng trong lòng cô vẫn chưa thể tan biến. Cô tiếp tục chờ đợi và hy vọng rằng một ngày nào đó, Định Phong sẽ có thể hiểu và chia sẻ những cảm xúc mà cô đang trải qua.

**Hết chương**