Sau khi Quân Nguyên Thần đi, Bạch Cảnh Trần cũng chỉ còn lại một việc.
Đó chính là sống qua ngày đoạn tháng dài.
Mỗi khi đêm đến, mặt trăng mọc mặt trời lặn, y liền chuyển một băng ghế ra ngoài.
Cũng không làm gì, chỉ ngây ngốc ngắm ánh trăng, đếm ngày trên đầu ngón tay. Đợi trăng tròn mười hai lần, y liền có thể gặp lại Quân Nguyên Thần.
Quân Nguyên Thần nói sẽ quay lại đón y.
Trong đầu y mỗi ngày đều diễn tập ngày tương phùng, có lẽ y sẽ vui mừng đến hò reo, sau đó ôm Quân Nguyên Thần một cái thật chặt, thân mật với hắn như ngày ở sơn cốc.
Y nghĩ qua vô số dáng vẻ trùng phùng.
“Thái Tuế, ngươi nói ngày đó hắn đến đón ta sẽ mặc y phục gì? Là bộ lần đầu tiên gặp mặt, hay là mặc áo ngọc dây vàng của hoàng tử? Nói tới ta cũng chưa từng thấy y phục đó đâu, chắc chắn là cực kỳ hợp với khí chất của hắn!”
“Thái Tuế, ngươi nói ta có nên cũng đi may một bộ y phục đẹp không, tránh làm xấu mặt lúc đứng cạnh hắn?”
“Hắn nhất định sẽ dẫn ta đi nếm thử những đồ chay ở tửu lâu hắn từng nói qua kia, dẫn ta đi ngắm kinh thành còn có phong cảnh trong hoàng cung.”
“Thái Tuế, hiện tại ta đã học được cách làm bánh trung thu rồi.”
“Nhưng trước khi hắn đi, cũng không nói cho ta biết hắn thích vị gì.”
“Nên ta đã học hết tất cả các vị.”
“Thái Tuế, sao thời gian trôi qua chậm như vậy?”
Buổi tối ở sơn cốc luôn u tối tĩnh mịch, chỉ có thiếu niên thì thầm với một con mèo rừng.
Mèo rừng lim dim nằm bên chân Bạch Cảnh Trần.
Thu vàng, lá bạch quả rơi trên người nó.
Đông tới, trên thân nó tung bay bông tuyết.
Mưa xuân, có hoa lê rơi lên đầu.
Ngày hè, muỗi vo ve quấy nhiễu tai nó.
Bạch Cảnh Trần đã viết rất nhiều phong thư, lại không có chỗ nào để gửi. Cuối cùng, y đứng lên ném bút đi, vo giấy viết thư thành một cục.
“Trung thu lâu quá đi!”
Bạch Cảnh Trần không chờ được nữa, y không cách nào đợi Quân Nguyên Thần đến.
“Con muốn đi kinh thành!”
Biển Thập Tứ gõ đầu y.
“Con bị sốt đến hồ đồ rồi hả? Con biết kinh thành ở đâu ư? Đi kinh thành, ta thấy con là muốn lên trời.”
“Con không hồ đồ.”
Vẫn còn một tháng mới đến trung thu, con ngay cả đi bộ cũng có thể đi đến kinh thành!
Biển Thập Tứ nổi giận nói: “Con là vì tìm tiểu tử họ Quân kia? Không muốn sống nữa hả?”
“Ai nói con muốn tìm hắn?” Bạch Cảnh Trần nói dối quá vụng về, “Con chỉ là không muốn đợi ở quê nghèo sơn dã này.”
Biển Thập Tứ dùng lực chọc đầu y.
“Con nhìn con mỗi ngày dáng vẻ mất hồn mất vía! Trà không nhớ cơm không nghĩ, bản thân gầy thành bộ xương rồi còn chưa rõ? Ta không nhìn ra tiểu tử kia có ma lực gì, làm con say mê đến thần hồn điên đảo!”
“Sư phụ người nói linh tinh gì vậy? Con nào có thần hồn điên đảo? Con cùng lắm…cùng lắm chỉ là ấn tượng nhan sắc của hắn.”
Bạch Cảnh Trần cũng không rõ.
Y thậm chí ngay cả Quân Nguyên Thần rốt cuộc là dạng người gì cũng không xác định được.
Về sau y cũng đã đi chùa Tĩnh An, vừa hay gặp được công tử của Tri Châu đại nhân, mặt của Tiêu Văn Hải bị cắt thành mặt hoa*.
(*) Nguyên văn là 花脸: cách trang điểm trên khuôn mặt để thể hiện vai diễn trong Kinh Kịch
Hóa ra ngày ấy Quân Nguyên Thần vẫn đi rạch mặt Tiêu Văn Hải.
Bạch Cảnh Trần nhìn Tiêu Văn Hải mặt đầy sẹo, thấy hãi hùng khiếp vía, Nguyên Thần trong ấn tượng, không làm ra được chuyện tàn ác như vậy.
“Mà thôi, đồ đệ lớn rồi cũng không giữ được!” Biển Thập Tứ cúi đầu ủ rũ bước đi, “Mới chưa bao lâu mà con đã lún sâu như vậy, chỉ có con chịu thiệt thôi, con đúng là chưa thấy Hoàng Hà chưa chết tâm mà…”
Bạch Cảnh Trần không thể nghe vào nữa.
Y thu dọn hành lý, thật ra cũng chỉ có hai bộ y phục thô sơ, sau đó bái một bái về phía sơn cốc, dứt khoát không chút do dự bước lên con đường phía Bắc.
…
Một tháng sau.
Ngoài cổng kinh thành, thành vệ kiểm tra mỗi một người vào kinh, bỗng nhiên ồn ào, một đội thành vệ bao vây lại, mũi mâu* sắc nhọn chỉ chính giữa.
(*) Mâu: một thứ binh khi thời xưa, như cái giáo, cán dài có mũi nhọn.
Bị vây lại, là một thiếu niên, còn có một con mèo rừng nhe nanh giương vuốt.
Thiếu niên này quả thực kỳ quái.
Một thân áo vải đã đầy bụi bặm, giày trên chân thủng một lỗ, mặt đầy nốt ban phơi nắng, môi khô nứt nẻ, gương mặt vốn bị đậu mùa nghiêm trọng xấu xí càng thêm không dám nhìn thẳng.
Càng kỳ lạ hơn là, bên cạnh y thế mà lại có một con mèo rừng hoang ngang ngược thành thói đi theo.
Dáng vẻ một dã nhân nhanh nhẹn.
Bạch Cảnh Trần cũng không ngờ rằng đường vào kinh gian nan hiểm trở như vậy.
Gần như cùng đường mạt lộ, chết đói đầu đường.
Nếu không phải trong bọc đồ lật ra được ngân phiếu Biển Thập Tứ lén giấu vào trong, sợ là y không đến được kinh thành rồi.
Bạch Cảnh Trần cảm động đến lệ nóng quanh tròng, vẫn là sư phụ quan tâm mình.
Điều tốt chẳng được mãi, về sau ngân lượng cũng bị kẻ trộm lấy đi, y gần như ăn xin dọc đường mới tới được.
Cũng may Thái Tuế giỏi đi săn, mỗi ngày đều rất ghét bỏ mà vứt chút thỏ hoang, chim trĩ hoang ở trước mặt phế vật này.
Không nghĩ tới đã đến cửa kinh thành rồi, lại không vào được.
“Hạng mèo rừng hung tàn mãnh thú này cũng mang vào thành? Cắn bị thương người khác thì phải làm sao? Ngươi là người phương nào?! Mau đuổi súc sinh này đi!”
“Nó sẽ không làm người khác bị thương đâu.”
“Ngươi nói không thì sẽ là không chắc? Dọa đến người già trẻ nhỏ ngươi bồi thường hả?!”
“Chúng ta không thể rời nhau.”
“Vậy các ngươi cùng nhau cút đi! Ta thấy tên ăn mày ngươi cả mặt lở loét thối rữa, hay là có bệnh truyền nhiễm gì, mang đến kinh thành!”
Bạch Cảnh Trần sao có thể chết tâm như vậy?
“Ta không phải ăn mày, ta tìm Quân Nguyên Thần.”
“Ai?!”
“Quân Nguyên Thần.”
Thành vệ nổi giận: “Điêu dân to gan, vậy mà lại dám gọi thẳng tục danh của điện hạ! Người đâu! Bắt lại! Coi chừng súc sinh này!”
Thái Tuế cảm nhận được địch ý, đã lộ ra hung tính.
Một người mặc áo giáp bạc cưỡi ngựa xuyên qua đám người, nhảy xuống.
“Chuyện gì mà hô to gọi nhỏ?”
“Hoắc tướng quân!”
Thành vệ nói dăm ba câu, thêm mắm dặm muối cáo trạng.
Bạch Cảnh Trần liếc một cái Hoắc tướng quân ăn mặc khoa trương.
Hoắc tướng quân đánh giá y một chút, đuổi thành vệ giải tán.
“Ngươi đi theo ta.”
Bạch Cảnh Trần không nhúc nhích.
“Mèo của ta cũng phải vào thành.”
Hoắc tướng quân gật đầu.
“Chỉ cần ngươi quản được hung tính của nó.”
Bạch Cảnh Trần mới cất bước đi theo phía sau hắn.
“Ngươi nói ngươi tìm ai?”
“Quân Nguyên Thần.” Bạch Cảnh Trần bổ sung một chút, “Hình như là… hoàng tử thứ mấy, ngươi biết hắn sống ở đâu không?”
“Hả, ngươi nói Ngũ hoàng tử, Quân Nguyên Thần điện hạ.”
“Đúng! Chính là hắn!”
Bạch Cảnh Trần băng qua một đường gian khổ, cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng.
Người y muốn gặp gần ngay trước mắt!
Nhịp tim của Bạch Cảnh Trần tăng nhanh!
Y đợi ngày này quá lâu rồi.
“Ta biết, ngươi đi với ta, ta dẫn ngươi đi.”
Hoắc tướng quân cưỡi lên ngựa, Bạch Cảnh Trần vội chạy bộ theo sau.
Y không cảm thấy mệt chút nào, chỉ cảm thấy cả người tràn đầy khí lực.
“Tướng quân, ngươi tên gì?”
“Hoắc Đạt.”
“Hoắc Đạt tướng quân, ta sẽ nhớ kỹ ân tình của ngươi.”
Hoắc Đạt quay đầu nhìn y khắp người tả tơi, hai bàn tay trắng, cười cười, không để trong lòng.
Hắn chẳng qua chỉ là tuần tra nhàm chán, thuận tiện bán một ân huệ cho Quân Nguyên Thần mà thôi.
Đứa nhỏ này là người nào đây? Rõ ràng cảnh ngộ đã nghèo túng như này rồi, lại vẫn vui vui vẻ vẻ, giống như dưới chân có gió vậy.
Nếu không phải mặt mũi xấu xí, thì thực sự là một thiếu niên đơn thuần thú vị.
“Đến rồi.”
Ngựa của Hoắc Đạt dừng lại ngoài phủ đệ quyền quý, trên phủ đệ treo ba chữ to mạ vàng rực rỡ.
“Thụy Vương phủ.”
Bạch Cảnh Trần lắc lắc đầu.
“Tướng quân, ta là tìm Ngũ hoàng tử Quân Nguyên Thần, không phải tìm Thụy Vương phủ.”
“Ta làm sao có thể dẫn ngươi đi lầm được, chính là chỗ này.” Hoắc Đạt dắt ngựa nói, “Quên mất nói cho ngươi biết, Ngũ hoàng tử điện hạ, tháng trước đã được phong là Thụy Vương, chính là người đầu tiên được phong vương trong các hoàng tử, hơn nữa Thánh Thượng vinh sủng, đích thân tứ hôn cho thiên kim của Bình Nam đại tướng quân Tuyết Y Nhân! Mấy ngày trước vừa mới thành thân đó!”
“Thành thân…”
Trong nháy mắt Bạch Cảnh Trần tràn đầy nhiệt huyết đã nguội lạnh.
Thụy Vương phủ treo đèn kết hoa, câu đối đỏ tươi, khí thế khoáng đạt lại dào dạt không khí vui mừng.
Làm tăng thêm khuôn mặt tro tàn của ý, làm nổi bật thêm sự đa tình của y.