“Không sao, trong thành cũng không có gì thú vị.” Y khẽ nói.
Quân Nguyên Thần thấy bộ dạng chán nản của y, bỗng nhiên lo lắng.
Chẳng trách y không muốn vào trong thành. Bởi vì thế nhân không tiếp nhận y, chịu nhiều bắt nạt và sỉ nhục như vậy, y không dám vào thành.
“Cảnh Trần……” Quân Nguyên Thần gọi tên y.
Bạch Cảnh Trần ngẩng đầu quét sạch vẻ mù mờ.
“Chùa Tĩnh An chơi vui hơn ở trong thành!”
Quân Nguyên Thần cũng cười, nói: “Thật sao?”
Bạch Cảnh Trần kéo tay hắn, bừng bừng hứng thú đi về phía trước.
Quân Nguyên Thần nhìn bóng lưng phập phồng nhanh nhẹn của y, vừa nghe y nói.
“Đúng vậy, ở đây cũng không ít người. Vào mỗi ngày lễ hội, có rất nhiều nam nữ tín đồ đến chùa Tĩnh An thắp hương bái Phật, cực kỳ náo nhiệt! Ta biết rõ nơi này!”
Bạch Cảnh Trần trước kia không có nơi nào để đi, liền đến chùa Tĩnh An.
Bởi vì e ngại trước Phật Tổ, người khác mặc dù chán ghét y cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.
“Ta nói ngươi biết, bồ tát ở chùa Tĩnh An rất linh nghiệm! Thật đấy!” Bạch Cảnh Trần nắm tay hắn đi vào cửa, “Ngươi xem, có nhiều người như vậy, ta nói không sai chứ?”
Quả nhiên trong chùa có rất nhiều người, già trẻ không thiếu, nhưng phần lớn là trai thanh nữ tú trẻ tuổi, tốp năm tốp ba, ai đấy vui vẻ cầu phúc.
Những ngày này bán hương cũng kiếm được bộn tiền.
“Bọn họ tới đây cầu cái gì?” Quân Nguyên Thần tò mò.
“Đương nhiên là…… Nhân duyên.”
Bạch Cảnh Trần nhất thời xấu hổ, ngượng ngùng liếc nhìn Quân Nguyên Thần, hắn để mặt mộc cũng rất chói mắt, rất nhiều nữ tử đều chú ý đến hắn, không biết cuối cùng là ai có nhân duyên tốt?
“Không được, ta cũng phải bái lạy.”
Bạch Cảnh Trần mua một nắm hương từ một ông già, chia cho Quân Nguyên Thần một ít.
“Cho ta làm gì?”
“Ngươi cũng bái lạy đi, cầu Bồ Tát ban ngươi một người vợ tốt.”
Quân Nguyên Thần nhìn y, từ chối cho ý kiến.
“Tượng đất mà thôi, ta không tin Phật.” Quân Nguyên Thần chỉ nói.
Bạch Cảnh Trần bịt miệng hắn lại: “Ngươi đừng có nói bậy, cẩn thận Bồ Tát nổi giận, khiến tình duyên của ngươi lận đận, vận mệnh cũng khó khăn.”
Quân Nguyên Thần xem thường.
“Nếu ta có ý trung nhân, ta sẽ tìm đủ mọi cách để ở bên cạnh y*, nếu ta không thích, cho dù trời có ban nhân duyên ta cũng chẳng thèm để ý đến.”
(*) Tác giả để 他 (chỉ nam) mà không phải 她 (chỉ nữ).
“Ngươi không bái thì ta bái.”
Ngay từ lúc bước vào cửa Bạch Cảnh Trần đã quỳ xuống trước mặt vị Bồ Tát đầu tiên, dập đầu dâng hương.
“Không phải ngươi muốn cầu nhân duyên sao?” Quân Nguyên Thần kỳ quái hỏi, “Vì sao lại cầu đến trên người Hàng Long La Hán*?”
(*) Hàng Long La Hán: tức Khánh Hữu Tôn Giả, tương truyền đã từng hàng phục con rồng ác độc.Tượng Hàng Long La Hán là biểu tượng của niềm vui, sự hạnh phúc, bình an và hòa thuận. Cũng có rất nhiều người dùng bộ tượng 18 vị La Hán để bày trí trên bàn thờ Thần Tài để thu hút tài vận hoặc dùng làm quà tặng tân gia cho bạn bè, đồng nghiệp, người thân….Đặt tượng Hàng Long La Hán trong nhà có rất nhiều may mắn, đón lộc, chiêu tài.
Bạch Cảnh Trần nghiêm túc đốt hương, quỳ xuống bái lạy, sau đó cắm vào lư hương.
“Ngươi không hiểu, nhiều người bái Bồ Tát như vậy, vị Bồ Tát nào chẳng bận rộn? Chùa Tĩnh An có mấy trăm Bồ Tát, ta bái từng vị một, chắc chắn có một người rảnh rỗi.”
Quân Nguyên Thần bật cười, tuy rằng không tin Phật, nhưng vẫn đi theo sau Bạch Cảnh Trần, kiên nhẫn cùng y đi bái lạy từng vị Bồ Tát.
Hai canh giờ trôi qua, cuối cùng cũng bái xong.
Quân Nguyên Thần nhịn không được hỏi y.
“Rốt cuộc thì ngươi cầu xin gì thế? Nghiêm túc thế à?”
Bạch Cảnh Trần chắp tay trước ngực, ra vẻ cao thâm.
“Phật viết, không thể nói.”
“Ngay cả ta cũng không thể nói?”
“Ta với ngươi cũng không thân! Ha ha!”
Bạch Cảnh Trần nói xong liền bỏ chạy, Quân Nguyên Thần đuổi theo y ra khỏi chùa Tĩnh An.
Một đội quan nha chặn bọn họ lại.
“Là các ngươi làm công tử của Tri châu đại nhân bị thương?”
Bạch Cảnh Trần muốn lý luận với bọn họ, bị Quân Nguyên Thần chặn ở phía sau.
“Là ta.”
“Mời đi theo chúng ta một chuyến.”
Bạch Cảnh Trần nắm lấy tay áo Quân Nguyên Thần.
Quân Nguyên Thần vỗ vỗ tay y, ý bảo y yên tâm.
“Không sao đâu, ta đi cùng bọn họ, ngươi ở đây chờ ta, đừng đi xa.”
Bạch Cảnh Trần muốn đi theo, nhưng Quân Nguyên Thần không cho.
Y ngồi trên bậc thềm trước cổng chùa Tĩnh An, chống cằm chờ.
“Hắn là hoàng tử điện hạ, Châu quan có thể làm gì hắn chứ?”
Bạch Cảnh Trần tự an ủi mình, nhưng trong lòng lại không nhịn được lo lắng, y muốn chạy đến phủ Tri châu đại nhân tìm người, lại sợ Quân Nguyên Thần trở về không tìm được y.
Mắt nhìn thấy mặt trời đã lặn, tiếng chuông chùa Tĩnh An vang lên, tín đồ nam nữ đều đã về, mới có người chạy tới.
“Là Bạch Cảnh Trần công tử sao?” Người này là nha dịch châu phủ, “Có người nhờ ta đưa cái này cho ngươi.”
“Nguyên Thần?”
Bạch Cảnh Trần cầm lấy chiếc hộp nhỏ, bên trong là một xấp ngân phiếu được gấp gọn gàng, tổng cộng có mười nghìn lượng.
“Đây là có ý gì?”
Trong lòng Bạch Cảnh Trần chợt như một cục bông gòn, không thấy điểm cuối.
“Người nọ nói, ngươi không cần đợi nữa, về nhà đi.”
“Cái gì?”
Một tia sét lóe lên trong đầu Bạch Cảnh Trần.
“Hắn ở đâu? Ta phải tìm hắn hỏi cho rõ ràng, hắn rốt cuộc là có ý gì!”
Y giận không kiềm được.
Làm sao có người như vậy chứ?
Bảo y đợi, nhưng nháy mắt lại không trở lại!
Bạch Cảnh Trần chạy thật nhanh, y muốn vào thành, đối chất trực tiếp với Quân Nguyên Thần!
Hóa ra hắn bỗng nhiên dẫn mình vào trong thành chơi, là tính toán không từ mà biệt!
Ngoài cửa thành, có người cưỡi một con ngựa đỏ thẫm phi nước đại, Bạch Cảnh nhìn một cái liền biết người ngồi trên lưng ngựa là Quân Nguyên Thần.
“Quân Nguyên Thần!”
Y vội vàng đuổi theo, nhưng hai chân của y sao có thể chạy nhanh bằng bảo mã?
Thấy người nọ càng ngày càng xa, lòng y nóng như lửa đốt, chỉ lo chạy, không để ý tới mình chạy rơi cả giày, bị đá cứa chân, chảy máu dọc đường.
“Quân Nguyên Thần! Ngươi đứng lại!”
Bạch Cảnh Trần giận dữ gầm lên, giẫm phải một hòn đá sắc nhọn, ngã xuống, nằm thẳng xuống vũng bùn, mấy ngày trước trời mưa, mặt đất lầy lội.
Y không quan tâm, đứng dậy khỏi vũng bùn, khuôn mặt đầy mụn nhọt của y lấm lem bùn đất, khiến y càng trông lố bịch và chật vật.
Nhưng cũng may, Quân Nguyên Thần nghe thấy tiếng của y, quay đầu ngựa chạy lại.
Bạch Cảnh Trần nhào qua, đấm mạnh lên đùi Quân Nguyên Thần.
“Không phải ngươi muốn ta đợi ngươi sao? Ngươi lại lén bỏ ta đi, ngươi muốn đi đâu?!”
Bạch Cảnh Trần hung hăng chất vấn, trên khuôn mặt chỉ còn lại hàm răng là trắng.
“Ta phải trở về kinh thành.” Quân Nguyên Thần trả lời.
“Ngươi trở về thì trở về, vì sao không nói cho ta? Còn lừa ta chờ ngươi ở chùa Tĩnh An! Chơi trò không từ mà biệt?”
Bạch Cảnh Trần tức giận mắng ầm lên.
“Xin lỗi, Cảnh Trần.” Quân Nguyên Thần làm như hổ thẹn nói, “Ta không dám nói với ngươi.”
“Sao ngươi không dám, ngươi sợ ta bám lấy ngươi, không cho ngươi đi! Giỏi lắm, tên bạch nhãn lang! Lương tâm của ngươi bị chó gặm rồi sao?”
Quân Nguyên Thần thở dài.
“Ta biết ta nợ ngươi ân tình, cho nên mới nhờ người đưa ngân phiếu cho ngươi, ngươi nhận đi, ta chỉ có thể tạm thời bồi thường vậy thôi.”
Ân tình?
Lòng Bạch Cảnh Trần như bị cứa một đao.
Chỉ là ân tình?
Nhắc tới ngân phiếu, Bạch Cảnh Trần càng tức hơn.
Y đập hộp gỗ qua, hãn huyết bảo mã bị đánh trúng hí lên một tiếng.
“Ai muốn ngân phiếu của ngươi? Chỉ bằng chút ngân phiếu này, ngươi liền muốn xóa bỏ?! Ta đã bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy! Ta…”
Bạch Cảnh Trần không nói được gì, y cũng không biết Quân Nguyên Thần nợ mình cái gì, ân tình ngân phiếu? Tất cả đều không phải!
Nhưng Quân Nguyên Thần rõ ràng là đang đào rỗng mình.
Hắn nhất định là đang nợ mình!
Bạch Cảnh Trần gấp đến độ hai mắt đỏ hoe, qua loa lau nước mắt.
“Nếu ngươi không nợ ta, vậy ngươi cút đi! Hức hức……”
“Cảnh Trần.”
Quân Nguyên Thần gọi y.
“Con dấu ngọc của ta có phải là đang ở chỗ ngươi không?”
Bạch Cảnh Trần thoáng sửng sốt, hơi chột dạ.
Y trộm con dấu ngọc của Quân Nguyên Thần, vẫn luôn chưa nói.
“Con dấu ngọc kia, là lúc ta sinh ra, phụ hoàng ban tên cho ta làm cho ta, vẫn luôn đeo theo bên người. Ta tặng nó cho ngươi, một…một ngày nào đó ngươi cầm con dấu này, có thể yêu cầu một nguyện vọng từ ta, mặc kệ là gì, chỉ cần ta có thể, ta đều cho ngươi.”
“Nguyện vọng?” Bạch Cảnh Trần không tin, “Ngươi cũng không phải Bồ Tát!”
Quân Nguyên Thần chân thành thề: “Thật sự, ta hứa với ngươi, đây là lời cam kết của ta.”
Bạch Cảnh Trần không cam lòng.
Y nào có nguyện vọng gì.
Nguyện vọng duy nhất của y, chính là hy vọng Quân Nguyên Thần sẽ không rời đi.
“Ta không cần!”
Quân Nguyên Thần không biết phải làm sao, hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Trong lòng Bạch Cảnh Trần tan nát: “Ta muốn đi cùng ngươi!”
Quân Nguyên Thần mở miệng, im lặng không nói.
“Xem đi, ngươi là đang chê ta, không muốn mang theo tên kéo chân sau là ta!”
Giọng điệu của Quân Nguyên Thần trở nền dịu dàng hơn.
“Cảnh Trần, ngươi đã cứu ta một mạng, lại chữa khỏi chân cho ta, sao ta có thể chê ngươi? Chỉ là bây giờ trong kinh thành hỗn loạn, ngươi không thích hợp đi.”
“Vậy thì khi nào ta có thể đi?”
Bạch Cảnh Trần không chịu buông tha.
Quân Nguyên Thần trầm ngâm một lúc.
“Như vậy đi, ngươi đợi ở đây, ta sẽ tới đón ngươi!”
“Đợi ở đây? Rốt cuộc là đợi đến khi nào?” Bạch Cảnh Trần dậm chân.
Quân Nguyên Thần chính là không thể cho y một câu trả lời chắc chắn!
Quân Nguyên Thần cắn chặt răng, dứt khoát kiên quyết nhìn về phía phương xa, đá bụng ngựa.
“Đợi đến trung thu sang năm! Ta nhất định sẽ ăn bánh trung thu, ngắm trăng cùng ngươi!”
Hãn huyết bảo mã phi như bay, vó ngựa trong trẻo, cuối cùng thân ảnh người nọ biến mất ở phía chân trời.
Bóng hình Bạch Cảnh Trần bị ánh hoàng hôn khô vàng kéo thật dài.
“Trung thu sang năm……”
Bạch Cảnh Trần phục hồi tinh thần, nhìn quần áo lấm lem bùn đất, kéo lê thân mình một cách chật vật, nhưng lại không biết đi đâu.
Bạch Cảnh Trần cuối cùng cũng biết.
Khi con người ta tràn đầy tuyệt vọng, không còn nơi nào để nương tựa, họ sẽ đi bái Bồ Tát.
Y cũng biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến, chỉ là không nghĩ tới đột ngột như vậy.
Cũng may, trước khi Nguyên Thần đi, mình đã bái lạy Bồ Tát. Bạch Cảnh Trần vui mừng nghĩ.
Thật ra thì ngày đó, ta ở chùa Tĩnh An cầu bình an cho ngươi, ngươi và người đời đều không biết, chỉ có Bồ Tát biết. Ta hy vọng ngươi một đời vô tai vô họa, ta lại trộm nghĩ cầu Bồ Tát, cho chúng ta mãi ở bên nhau, nhưng ta biết, ta không thể tham lam.