Bạch Cảnh Trần cảm thấy đau nhức, trước mắt đều biến thành màu đen, ôm lấy sau gáy, đau đến ngồi xổm xuống hồi lâu, không đứng dậy nổi.
Bạch Cảnh Trần không cần quay đầu lại cũng biết là ai, Tiêu Văn Hải, con trai của Tri châu đại nhân.
“Xấu xí, lâu rồi không thấy ngươi vào thành nha!”
Tiêu Văn Hải đi đến trước mặt Bạch Cảnh Trần, vây quanh là đám thiếu gia nhàn rỗi.
Hắn sống trong nhung lụa, da mặt trắng nõn, lại đeo vàng ngọc, ở giữa một nhóm người bình thường, cũng coi như là phong lưu tiêu sái.
Bạch Cảnh Trần yêu thích cái đẹp nên có hảo cảm. Cho nên mấy năm trước liền tiếp cận, muốn làm bạn với hắn, Tiêu Văn Hải thế mà lại đồng ý.
Sau đó mới biết, Tiêu Văn Hải lừa y, thấy y thường có dược liệu quý hiếm, lừa đi rất nhiều thứ có giá trị.
Biển Thập Tứ phát hiện Bạch Cảnh Trần đem dược liệu đi cho không người khác, hung hăng mắng y một hồi.
Không có dược liệu, Tiêu Văn Hải liền lộ rõ nguyên hình, chế nhạo Bạch Cảnh Trần, đánh chửi vô thường.
Vì thế, Bạch Cảnh Trần buồn bã trong một thời gian dài.
Đây cũng chính là lý do y không dám đi vào trong thành nữa.
“Hôm nay có mang thứ gì theo hiếu kính công tử ta không hả?”
Nhìn thấy dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của Tiêu Văn Hải, không hiểu sao, Bạch Cảnh Trần đột nhiên cảm thấy hắn không đẹp nữa.
Đôi mắt quá dài, mũi quá nhọn, miệng quá mỏng, cằm quá cao……Mọi thứ đều xấu.
So sánh với Quân Nguyên Thần, Tiêu Văn Hải nháy mắt bị lu mờ.
“Ta không có gì hết, sau này cũng sẽ không cho ngươi.”
“Ái chà!”
Tiêu Văn Hải chặn y lại không cho y đi.
“Tên khốn xấu xí nhà ngươi học được cách cãi lại từ khi nào vậy? Không mang gì theo mà ngươi dám vào trong thành?”
Bạch Cảnh Trần không lùi bước: “Tiêu Văn Hải, trước kia chúng ta là bằng hữu, ta tình nguyện tặng cho ngươi, nhưng bây giờ một cây cam thảo ta cũng sẽ không cho ngươi.”
“Bằng hữu? Ha ha ha!”
Tiêu Văn Hải ôm bụng cười lớn, đám hồ bằng cẩu hữu cũng hưởng ứng cười điên cuồng.
“Công tử ta làm bằng hữu với ngươi khi nào vậy? Ngươi xứng sao?”
Tiêu Văn Hải vỗ mặt y, sau đó lại ghét bỏ vẫy vẫy tay, móc khăn tay ra lau.
“Nếu không phải nhà ngươi có mấy đồ hiếm lạ thú vị, ngươi cho rằng ngươi có vinh dự nói chuyện với ta sao? Cũng không nhìn dáng vẻ ghê tởm của mình, nói thật, thấy cái mặt ngươi một lần, ta buồn nôn đến mức đến ăn cơm cũng không có khẩu vị!”
Bạch Cảnh Trần bị chọc trúng điểm nhạy cảm tự ti nhất, vừa xấu hổ vừa tức giận, nghiến răng nghiến lợi chỉ muốn trốn thoát.
“Nguyên Thần, chúng ta đi nhanh đi, đừng để ý đến bọn họ.”
“Ngươi đi được sao?!”
Tiêu Văn Hải hô to một tiếng, bắt lấy cánh tay của Bạch Cảnh Trần.
“Cũng không phải công tử ta làm khó dễ ngươi, thật sự gương mặt này của ngươi làm người ta mất hết khẩu vị, ngươi nhìn người trong thành đi, có ai muốn nhìn thấy gương mặt đầy mụn nhọt của ngươi? Ai biết ngươi nhiễm phải bệnh lạ gì từ nơi nào, đừng hòng lây cho chúng ta! Ngươi ấy à, nếu muốn vào thành phải hiếu kính công tử ta trước, nếu không ta sẽ khiến gương mặt xấu xí của ngươi nở hoa! Còn nói chuyện bằng hữu với ta, ta khinh!”
Bị Tiêu Văn Hải ầm ĩ một trận, người chung quanh đều xúm lại, nhìn mặt Bạch Cảnh Trần chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Mọi người nhìn tên xấu xí này đi, mấy năm trước ta đã thấy nốt thối rữa trên mặt y, quá nửa là lây bệnh lậu từ khi còn ở trong bụng mẹ, chúng ta phải tránh xa y một chút, đừng để bị lây bệnh!”
Bạch Cảnh Trần xấu hổ đến mức giơ tay áo che mặt, một bên muốn tránh thoát Tiêu Văn Hải.
Tiêu Văn Hải đẩy hai tay y ra, cười nói: “Ha ha, ngươi che cái gì? Để mọi người nhìn rõ gương mặt xấu xí của ngươi đi!”
Bạch Cảnh Trần chỉ muốn chạy, y biết mình không nên vào trong thành.
“Buông y ra.”
Quân Nguyên Thần mở miệng.
Giọng điệu nhàn nhạt, nhưng lại mang khí thế không giận tự uy.
Tiêu Văn Hải đứng ở trước mặt hắn lùn một mẩu, bất mãn nói: “Ngươi là cái thứ gì? Ồ, ta hiểu rồi, bên cạnh tên thỏ gia xấu xí này, lại có một tên tiểu bạch kiểm? Nhọc ngươi rồi, gương mặt này cũng xuống tay được…”
Quân Nguyên Thần cau mày.
“Thỏ gia là cái gì?”
Hắn chưa từng nghe thuật ngữ này bao giờ, người ở bên cạnh hắn, cũng không có ai dám nói.
Tiêu Văn Hải phụt cười: “Ngươi không biết hả? Chính là một nam nhân, thích mông nam nhân đó ha ha!”
Quân Nguyên Thần như bị ghê tởm, đột nhiên thở mạnh một hơi.
Bạch Cảnh Trần thấy hắn bị chọc giận, cũng không biết là bởi vì hai chữ “thỏ gia” xúc phạm, hay là dính dáng đến mình mà tức giận?
Chỉ thấy Quân Nguyên Thần duỗi tay nắm lấy cổ tay Tiêu Văn Hải.
Mới vừa chạm nhẹ, Tiêu Văn Hải đã đột nhiên hét “A!” một tiếng, lập tức buông cánh tay của Bạch Cảnh Trần ra.
Y buông thõng cánh tay vừa đau vừa tê, toàn bộ bàn tay mất hết cảm giác, phải mất một lúc mới cử động được các ngón tay.
Nhưng cơn đau âm ỉ, khiến y ứa cả mồ hôi lạnh.
“Ngươi…… Các ngươi xong rồi! Ngươi biết ta là ai không? Cha ta là Tri châu đại nhân!” Tiêu Văn Hải gào lên, “Các ngươi còn nhìn cái gì? Lên cho ta, đánh chết bọn nó!”
Những người này vốn dĩ là một đám ngu ngốc, đã quen gió chiều nào theo chiều ấy, bọn họ thấy Quân Nguyên Thần chỉ bóp nhẹ một cái, thiếu chút nữa đã làm gãy tay Tiêu Văn Hải, sao có thể liều mạng vì Tiêu Văn Hải? Lại bị Quân Nguyên Thần trừng một cái, sợ tới mức chạy tứ tán.
“Này! Các ngươi!” Tiêu Văn Hải vẫn không chịu nhận thua, mắng, “Hai người các ngươi chờ đó cho ta, ta bảo cha ta chém đầu các ngươi!”
Quân Nguyên Thần móc một cây chủy thủ ra, đi đến trước mặt Tiêu Văn Hải, Tiêu Văn Hải chưa từng gặp qua người nào ác như vậy, lúc này mới biết sợ, hai chân trực tiếp mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.
Bạch Cảnh Trần nhìn sắc mặt của Quân Nguyên Thần, lạnh như băng, không có một tia tình cảm, xa lạ cực kỳ.
“Nguyên Thần, chúng ta đi thôi……”
Quân Nguyên Thần lắc đầu.
“Không phải hắn nói ngươi xấu sao? Vậy làm hắn xấu hơn thì thế nào?”
Vừa dứt lời, Bạch Cảnh Trần còn chưa kịp ngăn cản, trên mặt Tiêu Văn Hải đã xuất hiện một vết đao. Tiêu Văn Hải hét thảm thiết, dùng tay lau mặt, cả bàn tay đều là máu tươi.
“A!! Ngươi dám!…… Ngươi đừng tới đây! Ta sai rồi, ngươi đừng giết ta!”
Quân Nguyên Thần từ trên cao nhìn xuống hắn, không hài lòng với chỉ một vết thương.
Hắn lại giơ tay lên.
Lần này lại bị Bạch Cảnh Trần bắt được cổ tay.
“Vết thương kia trên mặt hắn không thể chữa lành, tất nhiên sẽ để lại sẹo dài. Nguyên Thần, chúng ta vào trong thành để chơi mà, đi thôi…”
Quân Nguyên Thần nhìn ánh mắt cầu xin của y, mới buông chủy thủ xuống, vẻ lãnh đạm trên mặt dần dần tan biến, gật đầu.
“Ừ.”
Trong thành không thể ở lại lâu, Bạch Cảnh Trần kéo hắn nhanh chóng rời đi, chạy đến chùa Tĩnh An ở ngoại thành.
“Cảnh Trần, xin lỗi, giờ không xem lễ hội đèn lồng được nữa rồi.”
Quân Nguyên Thần khôi phục sắc mặt, giống như quý công tử mỗi cái nhấc chân nhấc tay đều ung dung hoa quý, tiêu sái trước kia.
Nhưng trong lòng Bạch Cảnh Trần lại nổi lên bất an.
Nguyên Thần hắn……
Ra tay là vì muốn bảo vệ mình?
Hay là để hả giận?
Một bên tao nhã dịu dàng, một bên thì hung ác bạo ngược.