Xin Lỗi Em Bởi Vì Anh Nghèo

Chương 14: Chương 13




Em vào lấy hộp cơm đi ra, còn tôi thì chỉ biết cắm cúi vào bức tranh trước mặt mình.
-Hj mình về đây, à mà này tranh bạn vẽ đẹp lắm.
Em quay mặt đi về phía cổng, còn tôi chỉ biết ngoái đầu nhìn em đi khuất sau cánh cổng nhà tôi, chợt tôi tự hỏi tại sao em đối sử tốt với như vậy.
Ngày đó tôi thực sự không nhìn ra tình cảm của LyLy lẫn Hạ Linh dành cho tôi, để rồi cuộc tình tay 3 ngang trái bắt đầu từ đây, ai cũng khổ đau và ai sẽ hạnh phúc đây.
Ngôi nhà trở lên tĩnh lặng và buồn tẻ, khiến tôi cảm giác thật trống vắng, ngồi dậy vứt sấp giấy vẽ lên bàn tôi khóa cửa nhà lại rắt xe đạp ra khỏi cổng.
Chiều về tôi đạp xe đi loay hoay giữa đường phố tấp lập người qua lại, còn tôi thì thấy mình lạc lõng giữa phố đông người.
Cái cảm giác buồn và cô đơn sâm chiếm cõi lòng tôi.
Tiếng đài phát thanh vang vọng bài hát mà tôi không biết tên, nhưng âm thanh của nó thật buồn, tôi dừng xe lại ở cạnh bờ hồ phúc yên, những cơn gió lan man thổi qua kẽ tóc tôi, mùi thơm của cà phê trên những quán cà phê ven đường lan tỏa.
Tôi cứ nhìn ngắm mặt nước nhìn vài chú cá đang ngoi lên mặt nước đớp đớp không khí, tôi không hề biết có 1 bóng đen đang dò dẫm lại gần tôi.
-Hù.
Tôi giật mình quay mặt lại thì nhìn thấy Hạ Linh, em nhìn tôi cười tươi như nắng.
-Bạn ở đây làm gì vậy.
Tôi ngơ ngác nhìn Hạ Linh, tự dưng trả biết từ đâu chui ra hù tôi phát giật cả mình.

-Bạn ở đây làm gì.
Mặt tôi lạnh nhạt nhìn Hạ Linh hỏi, còn em thì ấp a ấp úng.
-À À. Mình đi dạo thôi Việt.
Mặt tôi vẫn điềm tĩnh nhìn Hạ Linh.
-Vậy à thế thì bạn cứ đi dạo đi mình về đây.
-Tạm biệt.
Tôi quay mặt lại đi đến chỗ xe đạp trong ánh mắt ngạc nhiên của Hạ Linh.
Tôi trả nói gì thêm rắt xe đạp đi trên vỉa hè, còn Hạ Linh vội chạy đuổi theo tôi nói to.
-Sao bạn lại đối sử với mình như vậy ít nhất cũng phải nói chuyện với mình vài câu chứ, người gì mà lạnh lùng vậy.
Tôi vẫn tiếp tục đi rồi vẫy vẫy tay nói.
-Mình về đây.
Tôi ngồi lên xe đạp, đạp thẳng đi bỏ mặc lại Hạ Linh phía sau, trả biết tại sao nữa nhưng tôi luôn vậy lạnh lùng ít nói với mọi người xung quanh. Và riêng về Hạ Lịnh tôi đã nói rồi tôi không muốn bị người ta nói tôi lẽo đẽo theo em vì tiền vì nhà em giàu, vì thế tôi không nuốn tiếp chuyện với em.
Đạp xe đi đón em trai tôi, đứng tại cổng trường nó chờ mỏi cả mắt mà trả thấy nó đâu. Khiến tôi bắt đầu lo lắng, tôi đi vào trường sân trường đã vắng bóng học sinh tôi đi tới lớp 1A.
Tôi mới đi tới lớp 1B bên cạnh thì đã thấy thằng em trai tôi đi ra khỏi lớp mặt cúi gằm xuống đất vai nó run run lên từng chập, tôi giữ vai nó lại rồi ngồi xuống ngẩng đầu lên nhìn nó.
-Có chuyện gì vậy em, có người bắt nạt em à.
Đôi mắt nó rưng rưng nước mắt ngẩng đầu lên nhìn tôi.
-Anh Việt hả? Anh Việt.
Em nhớ Bố Mẹ.
Nói xong noa quàng tay ôm tôi thật chặt khóc lức nở, tay tôi khẽ ôm nó vào lòng.
Buông nó ra tôi hỏi.
-Trường đã có chuyện gì xảy ra vậy.
-Dạ... hức hức dạ!. Bạn bè trong lớp không chơi với em nữa bọn chúng nói Bố mình nghiện đi tù rồi không phải người tốt, Bố Mẹ chúng nó không cho em chơi cùng... Hức không cho em chơi cùng với bạn bè trong lớp.
Tôi lặng người đi và hiểu chuyện gì đã xảy ra, tôi nhìn nó 2 tay ôm má nó lau đi những giọt nước mắt.

-Em đừng khóc, em còn anh trai em mà anh sẽ chơi với em, muộn rồi về thôi em nhỡ đâu mình về tới nhà mẹ cũng đã về rồi đó em.
-Vậy hả? mình về thôi anh em muốn gặp mẹ em nhớ mẹ lắm.
Nó lắm tay tôi lôi đi.
Đèo nó về tới nhà, ngôi nhà vẫn đóng cửa im lìm chứng tỏ mẹ too vẫn chưa về.
Thằng em trai tôi líu áo tôi.
-Anh Việt sao mẹ vẫn chưa về vậy anh.
-À ừm chắc mẹ sắp về rồi em cứ lên thay quần áo rồi tắm đi xíu nữa mẹ về à.
Nó chạy lon ton vào nhà còn tôi ngây ngốc đứng lại giữa sân, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sám xịt từng cơn gió và mây đen vần vũ kéo đến chứng tỏ 1 cơn mưa giông sắp đến.
Lốp bốp...Lốp bốp... Ào......Ào.....
Cơn mưa bắt đầu kéo đến gió thổi bắt đầu mạnh hơn. tôi đứng tựa lưng vào tường nhà tay hứng những hạt mưa đang rơi, cảm giác lạnh nơi bàn tay khiến tôi rùng mình rụt tay lại.
Mưa vẫn cứ rơi nặng hạt như vậy suốt 2 tiếng đồng hồ như vậy và không có vẻ gì là muốn chấm dứt.
6h50p tối.
Tôi vẫn thẫn thờ ngồi góc tường cạnh hiên nhà nhìn mưa rơi, mưa rơi vẫn nặng hạt.
Trong màn đêm và màn mưa dày đặc.
Mẹ tôi đẩy cổng đi vào, người mẹ tôi ướt sũng như chuột lột nặng nhọc bước vào nhà, tôi vụt đứng dậy.
-Mẹ.

Tôi la lên rất to như muốn át đi tiếng gió và mưa đang gào thét, rồi tôi vội chạy lại ôm mẹ tôi bất chấp trời mưa, tôi ôm mẹ tôi thật chặt.
-Mẹ tôi không nói gì, và cũng ôm tôi thật chặt vào lòng mặc ưa vẫn đang rơi trên đầu tôi lạnh buốt, nhưng tôi lại thấy rất ấm cái ấm áp của mẹ tôi cái ôm của mẹ tôi khiến tôi thấy rất ấm, tôi khóc những giọt nước mắt hòa cùng với mưa.
Mẹ tôi xoa đầu tôi nói.
-Vào nhà đi con không con sẽ bị cảm lạnh đó.
-Mẹ về với con rồi đây, mưa to quá vào nhà đi con không cảm lạnh đó.
Nghe lời mẹ tôi tôi buông mẹ tôi ra đi vào nhà, mẹ bảo tôi đi tắm trước kẻo bị cảm nhưng tôi lằng lặc đẩy mẹ tôi đi xuống buồng tắm và nói mẹ tôi cứ tắm trước đi.
Mẹ tôi hình như cũng chịu thua cái vẻ ngang bướng đó của tôi thế lên cũng đi tắm trước còn lại mình tôi đứng run run.
-Lạnh thật đó.
- Đã yếu rồi cứ thích ra gió.
Giật cả mình tôi quát.
-Thằng nào, thằng nào vừa nói vậy.