Đấy là câu đầu tiên mẹ hỏi tôi ngay khi tôi từ sân bay về nhà cùng bố.
“Cậu ấy là bạn cùng nhóm môn Hóa của con,” tôi chậm rãi trả lời. Chờ chút. “Sao mẹ biết Alex?”
“Nó đến đây sau khi con ra sân bay. Mẹ đuổi nó đi rồi.”
Não của tôi đang cố kết nối, và thực tế ào tới.
Ôi, không!
Tôi quên mất đã hẹn gặp Alex sáng nay.
Cảm giác tội lỗi kéo đến khi tôi nghĩ hắn đã chờ mình ở thư viện. Chính tôi là người không tin hắn sẽ đến, vậy mà tôi lại là người thất hứa. Hắn hẳn phải tức giận lắm. Ôi, tôi muốn phát ốm rồi đây.
“Mẹ không muốn nó lảng vảng gần nhà,” mẹ nói. “Hàng xóm sẽ nói ra nói vào về con.” Cũng giống như họ nói về chị con vậy, tôi biết mẹ đang nghĩ gì.
Một ngày nào đó, tôi mong sẽ được sống ở một nơi mà mình không phải bận tâm về những kẻ hàng xóm rỗi hơi. “Được rồi.” Tôi nói với bà.
“Con không thể đổi bạn cùng nhóm sao?”
“Không ạ.”
“Con đã thử chưa?”
“Rồi ạ. Con thử rồi. Cô Peterson không cho đổi người.”
“Có lẽ con chưa quyết liệt. Thứ Hai mẹ sẽ gọi điện đến trường và bảo họ…”
Tôi chuyển hướng chú ý sang mẹ, lờ đi cơn đau nhức nhối sau đầu, chỗ bị chị giật mất một lọn tóc. “Mẹ, con sẽ giải quyết. Con không cần mẹ gọi điện tới trường và làm như thể con là đứa trẻ lên hai.”
“Có phải thằng Alex đó dạy con cách nói chuyện với mẹ thiếu tôn trọng như vậy không? Bỗng nhiên con lại dám mở miệng ra với mẹ chỉ vì con là bạn cùng nhóm với thằng đó?”
“Mẹ…”
Tôi ước gì bố ở đây để can thiệp, nhưng ông đã đi ngay vào phòng làm việc để duyệt email sau khi về tới nhà. Ước gì ông hành động như một trọng tài thay vì chỉ ngồi trên ghế dự bị.
“Bởi vì nếu con bắt đầu giao du với thứ rác rưởi như thế, mọi người sẽ coi con như rác. Đó không phải cách bố mẹ giáo dục con.”
Ôi, không. Một tràng rao giảng đến nữa rồi. Tôi thà ăn cá sống, ăn luôn cả vảy, còn hơn phải nghe những điều này vào lúc này. Tôi biết ẩn ý sau lời nói của bà. Shelley đã không hoàn hảo, vậy tôi phải là người thay thế.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Mẹ, con hiểu rồi. Con xin lỗi.”
“Mẹ chỉ cố gắng bảo vệ con,” bà nói, “mà con lại ném trả những lời đó vào mặt mẹ.”
“Con biết. Con xin lỗi. Bác sĩ Meir đã nói gì về Shelley?”
“Ông ấy muốn con bé được đưa đến đó để kiểm tra hai lần một tuần. Mẹ sẽ cần con giúp đưa nó đi.”
Tôi không nói với mẹ về chính sách của cô Small nếu bỏ lỡ các bài tập cổ vũ, vì điều đó chẳng tác dụng gì trong việc giải quyết căng thẳng giữa chúng tôi. Hơn nữa, tôi cũng muốn biết tại sao Shelley lại cáu giận đến cỡ đó.
May thay, chuông điện thoại reo và mẹ quay sang nghe. Tôi vội vào phòng Shelley trước khi mẹ có thể gọi tôi quay lại để tiếp tục bàn cãi. Shelley đang ngồi cạnh chiếc máy tính được cài đặt cho riêng chị trong phòng, và đang gõ bàn phím.
“Chào chị,” tôi nói.
Shelley ngước lên. Chị không cười.
Tôi muốn chị biết tôi không khó chịu với chị, bởi tôi biết chị không cố ý làm tổn thương tôi. Shelley thậm chí còn không hiểu động cơ khiến chị làm điều đó. “Muốn chơi cờ ca-rô không?”
Chị lắc đầu.
“Xem ti vi nhé?”
Lại lắc.
“Em muốn chị biết em không giận chị.” Tôi lại gần, cẩn thận không để tóc mình trong tầm với, và xoa lưng chị. “Em yêu chị, chị biết mà.”
Không trả lời, không gật đầu, không biểu lộ nào khác. Không gì cả.
Tôi ngồi xuống mép giường, xem chị chơi với cái máy tính của mình. Thỉnh thoảng tôi đưa ra những lời nhận xét, để chị biết tôi ở đây. Chị có thể không cần đến tôi vào lúc này, nhưng tôi ước chị sẽ cần. Biết đâu sẽ đến lúc chị cần tôi mà tôi lại không thể có mặt. Điều đó khiến tôi sợ hãi.
Một lát sau, tôi chào chị để quay về phòng. Giở cuốn danh bạ học sinh trường Fairfield, tôi tìm số điện thoại của Alex.
Tôi mở di động, bấm số của hắn.
“Chào?” Tiếng một thằng bé trả lời.
Tôi hít một hơi thật sâu. “Xin chào,” tôi nói. “Alex có đấy không?”
“Anh ấy đi rồi.”
“Ai thế con?” Tôi nghe vọng lại tiếng mẹ Alex hỏi.
“Chị là ai?” Thằng nhóc hỏi tôi.
Tôi nhận ra mình đang gặm móng tay trong khi nói. “Brittany Ellis. Chị, ừm, là bạn của Alex tại trường.”
“Là Brittany Ellis, bạn của Alex ở trường ạ,” thằng nhóc nói lại với mẹ mình.
“Bảo chị ấy để lại lời nhắn,” tôi nghe tiếng bác ấy nói.
“Chị là bạn gái mới của anh ấy à?” Thằng bé hỏi.
Tôi nghe như có tiếng thụi, một tiếng “Ối!” rồi thằng bé nói, “Chị có nhắn gì không ạ?”
“Nói với cậu ấy, Brittany đã gọi. Đây là số của chị…”