Hoàng Kỳ. 8 tuổi. What??? Gì thế??? 8 tuổi. Đọc đến đây Nguyễn Nam ngạc nhiên nhìn đi nhìn lại cậu bé. Nhìn thế nào cũng chỉ giống 5, 6 tuổi. Nhưng nghĩ lại, thời chiến tranh đói kém 8 tuổi nhìn giống 5, 6 tuổi cũng không phải gì lạ. Nghĩ vậy cô liền tiếp tục lướt giao diện của hệ thống.
Hoàng Kỳ. 8 tuổi. Sinh năm 1964. Người làng Hạ Vĩnh. Bố mẹ đều là tình báo của quân đội nhân dân Việt Nam. Từ nhỏ sống với bà nội. Bởi bố mẹ làm tình báo và để phối hợp với công việc này nên bố mẹ cậu cùng với cấp trên quyết định rải rác tin đồn bố mẹ cậu là Việt gian, vì vậy mà cả thôn, thậm chí là cả trên huyện đều biết bố mẹ cậu là Việt gian.
Có lẽ đây là lớp vỏ bọc hoàn hảo nhưng đối với bà của cậu lại là một nỗi đau, một nỗi nhục nhã. Còn đối với cậu nó là một nỗi tủi hờn, một sự xót xa và là một tuổi thơ bất hạnh.
Ai lại không đau không nhục nhã khi biết con mình theo giặc chứ. Yêu con thật nhưng con theo giặc thì phải thù thôi.
Ai mà không bất hạnh khi cả tuổi thơ bị dân làng hắt hủi, bị các bạn cùng trang lứa xa lánh. Dù mọi người không trách một đứa trẻ. Nhưng những lời nói vu vơ hay những hành động trong vô thức của họ lại đủ để giết chết một tâm hồn yếu ớt.
Đôi khi chỉ một câu nói vu vơ: “ Bố nó là Việt gian, mẹ nó theo quân Mỹ,…” của người lớn hay “ đừng chơi với nó, bố mẹ nó bán nước,…” của những đứa trẻ ngây thơ thì ai mà không đau được chứ.
Lại thêm đất nước ngày ngày chìm đắm trong chiến tranh, ngoài mặt không trách nhưng sâu trong nội tâm ai biết họ nghĩ gì.
Có những lúc không phải đánh đập mới là bạo lực, mới làm người ta bị thương. Mà lời nói, là hành động thường ngày trong vô thức, những thứ đó mới là thứ giết người không thấy máu. Cậu bé ấy lhoong điên đã là may rồi. Nhưng không điên không có nghĩa là không có chuyện gì. Rất không may, cậu bé ấy bị trầm cảm.
Nguyễn Nam thở dài. Lau nước mắt đọc lướt tiếp.
Tuổi thơ bất hạnh lại thêm việc nhà nghèo. Nhưng chỉ số thông minh của cậu rất cao. Có thể đánh giá ngắn gọn bằng hai chữ Thiên Tài. Nhưng có lẽ thiên đố anh tài. Mà suy nghĩ của thiên tài cũng khác người thường. Và đôi khi thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một sợi chỉ.
Cũng may cậu ấy có một người bà rất tốt. Bà cậu dạy cậu đối nhân xử thế, dạy cậu đạo lý, dạy cậu biết cái gì là đúng sai. Và dạy cậu hướng thiện. Lúc ở bên bà cậu ấy rất hạnh phúc.
Nhưng những ấm áp đó không lâu sau đó biến mất. 1 tuần trước, bà cậu qua đời sau một cơn bạo bệnh. Ấm áp duy nhất của cậu biến mất. Cả thế giới của cậu u ám màu đen. Nhưng lời nói xì xào của dân làng, những câu vè, nhưng trò đùa ngây thơ của các bạn cùng trang lứa dần dần làm cậu suy sụp.
Cậu đau đớn, tuyệt vọng và cậu muốn hủy diệt mọi thứ. Bệnh trầm cảm của cậu ngày càng nặng thêm. Nhưng những lúc này cậu lại nhớ đến bà. Cậu lại lẳng lặng ngồi ở gốc đa đầu làng nhìn về phía xa xa như đợi ai đó trở về.
Nếu Nguyễn Nam không giúp cậu bé thì hôm nay cậu bé ấy sẽ gieo mình xuống giếng. Tự sát. Cậu ấy muốn chấm dứt cuộc đời của mình.
Nguyễn Nam nhìn cậu bé. Cậu ngồi lẳng lặng nhìn về phía xa. Cô muốn ôm cậu bé. Nghĩ vậy cô liền làm.
Như cảm giác được gì đó. Cậu bé nhìn xung quanh, chống rỗng, không ai cả. Là bà sao? Là bà trở về tìm cậu sao? Cậu ngước nhìn xung quanh, nhưng không có ai hết, không có người nào ôm cậu cả, chỉ có tiếng trò chuyện bàn tán của mọi người.