Như cảm giác được gì đó. Cậu bé nhìn xung quanh, chống rỗng, không ai cả. Là bà sao? Là bà trở về tìm cậu sao? Cậu ngước nhìn xung quanh, nhưng không có ai hết, không có người nào ôm cậu cả, chỉ có tiếng trò chuyện bàn tán của mọi người.
Nhìn khắp nơi không có kết quả cậu bé liền rời đi.
Nguyễn Nam đi theo cậu bé đến nghĩa trang. Đến trước mộ của bà cậu bé. Cậu ngồi xuống, tay chống cằm nhìn ngôi mộ mới này, đôi mắt vô thần không có tiêu cự nhìn về phía trước.
-Ký chủ, bởi nhiệm vụ này đặc biệt. Người ủy thác là bà cậu ấy. Bà ấy sau khi chết vẫn lo lắng cho đứa cháu của mình. Bà ấy cũng biết đứa cháu của mình không giống những đứa trẻ khác. Bà không muốn cậu ấy từ bỏ tương lai của mình, bà ấy muốn cậu sống xót.
Xét thấy nhiệm vụ đặc biệt nên hệ thống tiếp nhận thêm nhiệm vụ chi nhánh cũng chính là nhiệm vụ đưa thư. Như đã giải thích, nhiệm vụ đưa thư sẽ không được điểm số vì đã được dùng cho chuyển hoá năng lượng để duy trì trang thái linh hồn cho ký chủ. Nhưng nhiệm vụ chính vẫn được điểm số. Vì vậy ký chủ hãy cố gắng hoàn thành nhiệm vụ nha. Ký chủ cố lên.
Nguyễn Nam yên lặng. Cô phải giúp cậu bé, kể cả đây không phải nhiệm vụ, cô cũng muốn giúp cậu bé.
Màn đêm dần dần bao phủ đất trời. Là đêm, Nguyễn Nam nhìn con đường đất tối tăm mịt mù trước mặt. Cô lấy ra một cậy đèn bão.
Đây là một đạo cụ cô mua ở cửa hàng của hệ thống. Nó có thể giúp cô lấy hình thái linh hồn xuất hiện trong giấc mơ của họ. Nhưng tác dụng chỉ có ở khi đối tượng rơi vào giấc ngủ sâu. Để có thể hoàn thành nhiệm vụ đưa thư này, cô đã phải lục tung cửa hàng lên mới tìm được một cái đạo cụ vừa vừa túi tiền vừa có thể giúp hoàn thành nhiệm vụ.
Nguyễn Nam cầm đèn, ánh đèn mờ mờ ảo ảo, cô bước vào cửa nhà lên tiếng gọi.
- Có ai ở nhà không? Có ai ở nhà không? Bà Ngát ở nhà không vậy ạ?
Trong bóng đêm âm thanh của cô vang vọng, nhưng gần như không ai có thể nghe thấy. Chỉ có vài loài động vật như chó mèo hay động vật có linh tính mới có thể nghe thấy. Nhưng có hệ thống hỗ trợ nên chúng cũng chả kêu nếu không chỉ tiếng kêu của chúng làm cả xóm tỉnh thì cô khó mà làm nhiệm vụ.
Cô gọi thêm vài tiếng nữa. Ánh đèn mờ mờ ảo ảo, mông lung giống như ngọn hải đăng chỉ đường giữa đêm tối. Lúc này một âm thanh từ trong nhà phát ra:
-Ai đấy? Ai gọi ở ngoài đấy? Không biết giờ này còn có ai gọi nữa? Tiếng bà Ngát từ trong nhà vọng ra. Đêm hôm rồi, sao lại có người ở ngoài cửa gọi vậy chứ. Hay là ma….. bà vừa nghĩ vừa sợ nhưng vẫn ra ngoài xem là ai gọi.
Trong đêm đen, ánh đèn mờ mờ ảo ảo soi rõ bóng hình của một cô gái tuổi tầm 18 đôi mươi. Bà Ngát nhìn cô gái rồi cất giọng nói:
- Đồng Chí, đồng chí gọi tôi ấy hả. Đêm rồi có chuyện gì vậy không vậy đồng chí. Đồng chí có cần tôi giúp gì không. Bà vừa sợ nhưng cũng vừa lo. Bà sợ vì không biết cô là ma hay quỷ đến để đeo bám bà hay bà đụng chạm gì đến người ta để người ta về tìm bà. Nhưng bà lo vì bà nhìn cô, tuổi 18 đôi mươi, mặc quân phục của nữ thanh niên xung phong mà bà hay nhìn thấy. Có lẽ cô là một cô gái thanh niên xung phong qua đời nơi đất khách quê người đang tìm đường về quê cha đất tổ……