- Đồng chí, đồng chí gọi tôi ấy hả. Đêm rồi có chuyện gì vậy không vậy đồng chí. Đồng chí có cần tôi giúp gì không. Bà vừa sợ nhưng cũng vừa lo. Bà sợ vì không biết cô là ma hay quỷ đến để đeo bám bà hay bà đụng chạm gì đến người ta để người ta về tìm bà. Nhưng bà lo vì bà nhìn cô, tuổi 18 đôi mươi, mặc quân phục của nữ thanh niên xung phong mà bà hay nhìn thấy. Có lẽ cô là một cô gái thanh niên xung phong qua đời nơi đất khách quê người đang tìm đường về quê cha đất tổ……
Nguyễn Nam nhìn thấy sự lo lắng và sợ hãi của bà. Cô dường như hiểu được bà nghĩ gì. Để làm cho người ta bớt sợ nên cô đã thay bộ đồ của nữ thanh niên xung phong. Bởi cô biết tình cảm quân dân trong thời chiến sâu đậm thế nào. Nó sâu đậm đến mức cho dù cô là ma hay quỷ thì thứ tình cảm đấy vẫn không hề thay đổi. Không tin nhìn xem. Nhìn bà ấy sợ cô đến như vậy nhưng vẫn lo lắng cho cô. Xem ra cô đã đánh cuộc đúng rồi. Không đợi bà nghĩ nhiều cô liền nói:
- Dạ thưa bác, cháu là người đưa thư từ chiến trường. Đêm hôm rồi còn làm phiền bác, cháu xin lỗi ạ, nhưng tại công việc đặc thù có nhiều điều khó nói nên cháu giờ này cháu còn làm phiền bác cháu xin lỗi ạ…. Vừa nói cô vừa đưa bức thư trong túi ra vừa kể mục đích đến.
Bà Ngát chăm chú nghe cô nói. Nghe thấy câu đưa thư từ chiến trường không hiểu sao bà có linh tính chẳng lành. Đúng như bà nghĩ. Tay bà run run nhận lấy bức thư từ tay Nam. Nước mắt bà gian dua.
- Đồng chí, con tôi, thằng Quang nó sao rồi đồng chí. Giọng bà run run, vừa nhận lấy bức thư vừa khóc. Bà chỉ hỏi vậy thôi chứ trong lòng bà đã có đáp án. Nguyễn Nam không nói. Cô lẳng lặng kể về câu chuyện của những người chiến sỹ.
Vừa kể cô vừa chú ý đến bà Ngát, cô sợ bà không chịu được.
- Thôn mình có 4 đồng chí, 3 đồng chí hi sinh ở lượt đánh trước, một đồng chí ở lượt đánh sau cũng không may hi sinh. Cháu xin lỗi ạ. Cháu xin phép đi trước vì thời gian khẩn cấp ạ.
Nói xong Nguyễn Nam quay đầu đi luôn. Cô sợ cô sẽ khóc ở đấy mất. Đợi Nguyễn Nam đi xa. Trong bóng đêm ánh sáng của ngọn đèn dần dần nhỏ lại nhỉ lại rồi biến mất. Bà Ngát nhìn theo bóng đèn. Bà bật khóc thành tiếng….
Cứ như vậy Nguyễn Nam đưa xong 4 bức thư. Nhiệm vụ đưa thư của Nguyễn Nam đã hoàn thành và cô chỉ còn nhiệm vụ chính nữa là xong. Hệ thống cũng không vội vàng thúc giục cô. Nguyễn Nam nhìn đồng hồ. 3 giờ sáng.
3 giờ sáng nên làm gì được đây? Nguyễn Nam nghĩ. Đột nhiêm cô nhớ ra gì đó. Cô lục tìm trong túi lôi ra một chiếc hộp nhỏ. Lúc này hệ thống bỗng lên tiếng:
- Ký chủ, cô định làm gì vậy? Nó rất thắc mắc. Chiếc hộp này kèm theo một tấm ảnh nhỏ phía sau viết dăm ba dòng chữ. Là một chiến sỹ biết mình không thể về được nhờ ký chủ giao cho người mình yêu. Cái này không nằm trong nhiệm vụ, vừa tốn thời gian, vừa không được tý điểm số nào, không biết ký chủ nhà nó tại sao lại tiếp nhận chứ? Nó chỉ cảm thấy thật vô nghĩa!
- Hệ thống, cậu không hiểu. Nhuyễn Nam nói xong liền yên lặng. Cô biết hệ thống sẽ không hiểu những việc này. Nó nhiệm vụ là cứu vớt để đối tượng mục tiêu được tiếp tục sống sót, nhưng nhiệm vụ xoay quanh chỉ là phụ trợ để có thể hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn. Còn những thứ không liên quan và không có tác dụng hay không được lợi gì thì đối với nó chỉ là những thứ vô nghĩa.