Nhưng ngày qua ngày bị nhốt ở một chỗ. Trở thành kho máu di động của em trai. Cô đau lắm. Cũng hận lắm. Nhưng Dung Nhi bé nhỏ không trách em trai.
Nhưng đó là Dung Nhi bé nhỏ ngây thơ hồn nhiên. Dung Nhi là tiểu thư của nhà họ Bạc. Cô vẫn được học hành như những vị tiểu thư, công tử, con nhà giàu khác. Và Dung Nhi rất thích học. Bởi Dung Nhi nghĩ mình học tập thật tốt sau này trở thành bác sỹ chữa hết bệnh cho em trai.
Cứ như thế Dung Nhi hiểu chuyện ngày ngày lớn lên. Và ước mơ chưa bệnh cho em trai cũng bị mỗi lần lấy máu ma diệt. Thời gian cứ như vậy trôi đi, cô đã 20 tuổi và em trai cô 12 tuổi. Dung Nhi đã không còn ước mơ đó nữa. Cũng không còn niềm vui khi biết mình có thể cứu em trai nữa.
Trong thời gian đó, có tức giận sao? Có hận sao? Có phản kháng sao?
Dung Nhi có. Nhưng nó đã bị sự lương thiện của cô, bị tình cảm cô dành cho em trai của mình tra tấn lẫn nhau. Đến hiện tại đều đã biến thành sự tuyệt vọng và chấp nhận số phận.
Cô từng gào khóc, cũng từ phản nghịch trốn đi. Nhưng bố mẹ cô yêu cô nhưng họ càng yêu em trai cô hơn. Cô khóc bọn họ khuyên. Dung Nhi biết không tác dụng, Dung Nhi bỏ trốn cùng một người bạn chơi cùng. Năm đó Dung Nhi 18 tuổi, đúng tuổi 18 đôi mươi đẹp nhất đời người. Lần đầu tiên Dung Nhi được nếm trải hạnh phúc của tình yêu và cũng là lần Dung Nhi đau đớn nhìn người mình yêu ra đi trước mặt mình.
Sau đó Dung Nhi ngày ngày bị nhốt ở chỗ này, cơm bưng nước rót, kẻ hầu người hạ. Từng ngày, từng ngày tra tấn cô. Cô cũng từng muốn chết để giải thoát nhưng rồi cô vẫn sống. Bởi họ đâu để cô chết dễ được. Con trai họ, em trai cô còn cần cô mà.
Cuộc sống sao? Đôi khi có đắng cay ngọt bùi mới là cuộc sống. Nhưng đó là khi các gia vị đã được nên nếm đầy đủ. Nếu nêm nếm quá tay chỉ mang lại thêm bất hạnh thôi.
Nhưng bất hạnh thì sao? Dung Nhi vẫn phải chấp nhận sống trong cuộc sống đấy. Bởi vì sao? Bởi vì đây là cuộc sống. Không chấp nhận thì có thể làm gì được. Đâu phải cách mạng nào cũng thành công và đâu phải cuộc khởi nghĩa nào cũng dành chiến thắng. Vậy mới thấy tầm quan trọng của thiên thời địa lợi nhân hoà đến nhường nào.
Bạc Dung Nhi không có thiên thời, không có địa lợi, nhân hoà duy nhất cũng bỏ cô mà đi thì cô làm sao đấu lại được với bố mẹ cô, với thế lực nhà họ Bạc, với số phận và với cuộc sống chứ. Dung Nhi biết mình không thể vì vậy cô chấp nhận cuộc sống.
Dung Nhi phải sống như vậy trọng suốt 2 năm. Năm đó Dung Nhi 20 tuổi. Gầy gò ốm yêu. Ngồi trước cửa sổ ngắm trăng. Hôm đó ánh trăng thật đẹp. Dung Nhi vui vẻ nhìn thấy người yêu cô còn sống xuất hiện trước mặt cô. Trong lúc cô còn đang ngỡ là mơ thì….ánh mắt cô từ hi vọng chuyển thành ngỡ ngàng, không thể tin tưởng được.
Con dao đâm vào ngực cô. Máu theo còn dao chảy ướt đẫm ngực cô, Dung Nhi ngồi trên ghế. Bỗng nhiên cô cười. Nụ cười cô thật đẹp. Bởi Dung Nhi biết mình đã được giải thoát. Nhưng lúc này cô nghe thấy âm thanh của người yêu cô cùng bố mẹ cô.
Thì ra để đánh mất ý định bỏ trốn của cô, để cô ngoan ngoãn làm kho máu di động của em trai. Bố mẹ cô đã tìm người, chính là người cô yêu, đến để hợp tác. Tình yêu sao? Là thứ không đáng tin nhất trên đời này. Cái gì người yêu, cái gì trọn đời trọn kiếp, cái gì vì cô mà chết. Tất cả! Tất cả! Tất cả! Đều là giả, đều là để lừa cô. Để cô trở thành đứa bé ‘ngoan’ trong lòng họ, trở thành thứ cứu vớt sự sống cho con trai họ.