Nguyễn Nam hỏi xong cũng không để ý Trần Nhan, cô ngẩng đầu nhìn qua khung cửa sổ. Bầu trời thật đẹp. Nhưng lúc này trong phòng vang lên tiếng khóc . Nguyễn Nam quay người lại liền thấy Trần Nhan đang khóc, đôi mắt đỏ hoe. Cô chạy nhanh đến bên hỏi.
- Nguyễn Nam, tôi sắp phải sang Pháp. Trần Nhan vừa khóc vừa nói.
- Tôi biết. Bởi vì gia đình Trần Nham muốn sang pháp nên mới mời cô đến dạy tiếng Pháp cho Trần Nham. Từ đã biết điều này ngay từ đầu rồi.
- Tôi không muốn đi. Nhưng bố mẹ tôi bảo. Quân Nhật đã vào Đông Dương, chiến tranh đã bắt đầu rồi, chúng tôi không thể không đi được.
- Có thể nói cho tôi lý do không? Nguyễn Nam hỏi lại.
- Tôi yêu một người con trai…
- Anh ta không phải giai cấp tư sản. Nguyễn Nam nói thẳng suy nghĩ của Trần Nhan. Nói đến sự chênh lệch giai cấp chả cần nói cô cũng biết kết cục thế nào.
- Anh ấy là công nhân, làm trong nhà máy của bố tôi…. Trần Nhan trả lời.
- Tiểu thư….. Cô tin vào du hành thời gian không? Nguyễn Nam không nói đến xuyên qua, vì thời điểm này nói xuyên qua thời không người khác sẽ không hiểu nhưng nói đến du hành thời gian người ta nhất định sẽ hiểu.
(Khái niệm du hành thời gian xuất hiện từ thời hin đu. Nhưng đến năm 1895, Cuốn tiểu thuyết cỗ máy thời gian của Wells đã góp phần đáng kể vào việc khiến công chúng biết đến khái niệm này.)
- Du hành thời gian??? Trần Nhan nghi hoặc, cái này thì cô biết.
- Đúng vậy! Du hành thời gian. Nguyễn Nam khẳng định.
- Cô nói cái này làm gì? Chẳng nhẽ cô….
- Đúng vậy. Cô nghĩ đúng rồi đấy. Nếu cô tin được tôi thì nghe tôi. Cô nên cùng bố mẹ cô đến Pháp. Thật sự đấy.
- Nhưng mà…..
- Cô biết không, nếu cô sang Pháp cô có thể sống đến hơn 100 tuổi, cuộc sống sau này của cô có lẽ nhiều lúc cũng gặp phải khó khăn, trắc trở. Nhưng nếu ở lại thì khó lắm.
Vừa rồi hệ thống nói cho cô kết cục của Trần Nhan. Nếu cô ấy ở lại, cô ấy sẽ chết trong một cuộc khởi nghĩa công nhân nào đó. Bởi vì bọn họ không tìm được bố mẹ cô, nên mọi sai lầm, tội lỗi và trách nhiệm sẽ đổ dồn về cô. Họ không đem cô….. thì đem ai. Người yêu của cô sẽ bảo vệ cho cô sao. Có. Nhưng có thì làm sao? Một mình anh ta có thể chống chọi được với cả một đán đông. Mà đám đông đó còn được hội tụ bởi những người công nhân bị áp bức, có cơ hội họ làm sao sẽ bỏ qua cho giai cấp tư sản.
- Trần Nhan… Nguyễn Nam gọi tên Trần Nhan rồi hít một hơi thật sâu nói tiếp. Trần Nhan, tình yêu nó đẹp lắm, nhưng nó cũng xấu lắm. Cô có thể sống hết mình vì tình yêu nhưng tiền đề là cô phải sống sót.
- Thật sự sẽ chết sao? Trần Nhan nức nở.
- Sẽ! Thật đấy. Nếu cô vẫn quyết định ở lại thì tôi sẽ không nói gì nữa. Nhưng tôi muốn hỏi cô một câu. Chuyện này cô hỏi bố mẹ cô chưa, cô nói cho người yêu cô chưa. Cô nên biết bố mẹ cô chỉ có mình cô, nếu cô ở lại có mệnh hệ gì thì bọn họ làm sao? Cái này cô nên nghe tôi……
Nguyễn Nam nói với Trần Nhan rất nhiều. Ngày hôm sau, Trần Nhan đi gặp người yêu, không biết hai người họ nói gì. Khi trở về Trần Nhan khóc rất lâu, hai tháng sau. Cả nhà bọn họ cử hành sang Pháp. Trước khi đi Trần Nhan để cho Nguyễn Nam một khoản tiền. Nhờ khoản tiền này mà cô có thể trụ được đến ngày giải phóng.
- Nguyễn Nam, chúng ta sẽ còn gặp lại không?Trước khi đi Trần Nhan hỏi Nguyễn Nam.
Nguyễn Nam suy tư hồi lâu mới nói. Nhưng thật ra là đang dò hỏi hệ thống, được kết quả sau cô mới trả lời.
- Tôi cũng không chắc nữa, như vậy đi. Nếu vào ngày… tháng…. Năm2022, cô có thể đến được trường đại học…. Thì chúng ta có thể gặp lại nhau.
- Vậy lúc đó chúng ta sẽ gặp lại nhau nha.
-OK.
…………
Nguyễn Nam ở thế giới này thật lâu, thật lâu. Thế giới này chính là lịch sử của thế giới của cô. Vì vậy mà cô có cơ hội nhìn thấy thậm chí là tham gia cùng cha ông trong rất nhiều cuộc bãi công, biểu tình thậm chí là khở nghĩa vũ trang. Cô thật sự rất khâm phục, đau lòng nhưng cũng tràn đầy tự hào.
Xem ra là đến thời gian rồi. Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của cô. Nguyễn Nam đi ngược lên vùng biên giới phía Bắc. Đến Tuyên Quang. Cô dừng lại ở Tân Trào, nhìn nơi này thật lâu rồi lại đi tiếp. Cô rất muốn nhìn đất nước giải phóng, nhưng không kịp rồi. Tháng 8 sắp tới rồi. Hi vọng anh ta đã tới Hà Giang.
Ở một khu rừng nào đó thuộc địa phận Hà Giang, Nguyễn Nam không biết mình đã đi bao lâu nữa. Cô theo sự chỉ dân của hệ thống cứ đi, cứ đi giữa một khu rừng không người.