Giây tiếp theo, lúc anh ta ngẩng đầu, nước mắt đã rơi đầy mặt.
Trong khoảng thời gian ngắn khóc không thành tiếng.
"Cháu không cố ý, là cháu tham lam, sợ anh ta sẽ cướp mất tình thương của ông, bà và cả cô."
"Cô, mọi người đừng đuổi cháu đi."
Tống Minh Trì mang vẻ mặt đưa đám, vừa quỳ vừa bò tới trước mặt ông cụ rồi duỗi tay túm lấy quần ông cụ, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm nhem.
"Ông, về sau cháu sẽ sống hòa thuận với Tinh Dã, ông đừng đuổi cháu đi."
Ông cụ nhìn anh ta thật sâu, duỗi tay hất cánh tay đang túm quần mình của anh ta ra.
"Chúng tôi nuôi dưỡng cháu nhiều năm như vậy, cuối cùng cháu còn muốn ngăn cản chúng tôi tìm cháu trai, lòng muôn dạ thú của cháu rõ như ban ngày."
"Ông, bây giờ ông đuổi cháu đi, cháu không còn nơi nào để đi."
Tống Minh Trì cực kỳ hoảng loạn, thấy vẻ mặt sắt đá của ông cụ Tống, vụt chạy tới trước mặt bà cụ.
"Bà, ngày thường bà thương cháu nhất, cháu cầu xin bà giúp cháu với, rời khỏi nhà họ Tống, cháu...Cháu phải làm sao đây?"
Bà cụ Tống nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, lòng bà hơi không nỡ, dù sao cũng là đứa trẻ mình nuôi nấng từ nhỏ.
Nhưng vừa nghĩ đến Tinh Dã đi lạc từ năm ba tuổi, thằng bé mới nhỏ như vậy.
Tống Minh Trì còn không muốn cho bọn họ tìm được thằng bé.
Mặt bà lập tức trầm lặng như nước.
"Cháu đã thành niên, không còn cần người giám hộ, mặt khác, số tiền ngày thường đã cho cháu, chúng tôi sẽ không đòi lại, số đó có ít nhất mấy ngàn vạn, đủ cho cháu sinh sống."