Con quái vật này cao tầm năm thước, hai tay dài ngoẵn cầm lấy cuốn sổ bự. Nó không có chân, vì từ chỗ của Hứa Lan Chu nhìn qua, thì hắn không thấy chân nó đâu hết. Thân hình nó cao lớn, đầu tóc lại dài bòm xòm che đi cả khuôn mặt.
Tuy cả mặt nó bị tóc che mất, nhưng với đôi mắt tinh tường của mình. Thì Hứa Lan Chu vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy được khuôn mặt bị ẩn giấu phía sau mớ tóc của nó.
Lúc mà con quái vật đó di chuyển, cái mớ tóc dài dính nhớp của nó cũng sẽ di động theo.
Ngay khoảnh khắc ấy, Hứa Lan Chu đã nhìn thấy cái miệng tét rộng tới mang tai của nó đang nở một nụ cười kì dị làm cho sống lưng hắn cứng đờ. Đã thế, trong miệng nó còn phát ra âm thanh vang vọng giống như có ai đó đang thì thầm vào tai.
Tai của Hứa Lan Chu rất nhạy cảm, nên khi mà nó phát ra âm thanh vang vọng ấy, tai hắn liền ngứa lên, làm hắn điếng cả người.
Cách nhau một khoảng rất xa, nhưng khi hắn lờ mờ nhìn thấy nụ cười đằng sau lớp "tóc" của nó, con ngươi của hắn đã co rút kịch kiệt.
Nó chắc chắn đang cười, hắn sẽ không nhìn lầm!
Hứa Lan Chu thấy nó chậm rãi đi đến trước căn phòng số một, bắt đầu điểm danh từng đứa trẻ.
"Số 001, Tước Minh Hạo."
"Có."
"Số 002, Trần Minh Chính."
"C-có.."
"Số 003, Thế Anh Hoa."
"Có ạ."
"Số 004, Mai Như Nguyệt."
"Có."
..•
Con quái vật ấy mỗi lần đi ngang đọc tên đứa trẻ nào, thì đứa trẻ đó đều run rẩy nhìn xuống đất, không dám nhìn trực diện, mặt của tụi nhỏ trắng bệt, cả cơ thể đều vì sợ hãi mà phát run lên, giống như mất khống chế.
Con quái vật này đi đến đâu, tiếng cồm cộp liền kéo theo đến đó, mang theo sự sợ hãi của những đứa trẻ.
Nó đã bắt đầu điểm sang phòng số hai.
Hứa Lan Chu vuốt ve sóng lưng của Tư Vĩnh Niên một cách dịu dàng, sau đó hắn đặt nó xuống.
Hứa Lan Chu cúi xuống nhìn nó, thì thầm nói nhỏ chỉ đủ để cho hai người họ nghe được.
"Đi về chỗ đó đứng chờ anh, không được nhìn lên, nếu như nghe thấy có người gọi tên mình, em phải nói "có" đã hiểu chưa?"
Tư Vĩnh Viên gật gật đầu, hai tay nó đan vào nhau, trong lòng có hơi lo lắng. Nghe lời của hắn nói, nó có chỗ hiểu, có chỗ lại không, nhưng những chỗ cần hiểu, thì nó có thể hiểu đôi chút.
Hứa Lan Chu xoa đầu nó, đẩy nó đi về chỗ của mình.
"Ngoan lắm, về chỗ đi."
Được Hứa Lan Chu xoa đầu, trong lòng nó như được tiếp thêm dũng khí, nó loạng choạng đi từng bước về cái chỗ nó hay đứng mọi ngày, cuối thấp đầu, làm theo những gì Hứa Lan Chu đã dặn.
( Theo diễn biến của cốt truyện, những đứa trẻ ở đây đã được đẩy vào rất lâu rồi, vì vậy có khi chúng cũng đã dần quen với nơi này. Ngay cả khi mà ngài đang ngủ, thì trong số mười đứa trẻ đó vẫn có một đứa đã dậy thật sớm để đánh thức mọi người dậy. Có nghĩa là... ]
"Nếu một đứa không dậy thì một phòng đó đều sẽ bị phạt hết."
( Chính xác. ]
1314 nằm trên đầu hắn, nó liên tục nhìn về con quái vật giống như bùn nhão đó.
( Nhan Chu Tuế là một đứa trẻ thông minh. ]
"Phải." Có lẽ nó đã nhận ra, nếu như một trong số những đứa trẻ vi phạm nguyên tắc, thì một chính là biến mất không để lại chút dấu vết, còn hai chính là sẽ bị lũ quỷ đưa đi.
Vì vậy nó đang cố gắng bảo vệ những đứa trẻ trong căn phòng này.
Nhưng nó cũng chỉ là một đứa trẻ, có thể làm gì được?
Đám quái vật ở đây đều là ác quỷ, nào có thể chết một cách dễ dàng. Chúng cũng sẽ có điểm yếu, nhưng điểm yếu của chúng là gì thì Hứa Lan Chu lại không đoán được. Hôm nay chỉ là ngày gặp mặt ra mắt lần đầu, hắn cần nhiều thời gian hơn để quan sát bọn chúng.
Qua khoảng vài phút, cuối cùng "nó" cũng đã đi đến phòng của hắn.
"Số 092, Nhan Chu Tuế."
"Có."
"Số 093, Trương Nan Ngư."
"C-có..."
Khi mà Trương Nan Ngư vừa dứt lời, "nó" bất chợt dừng lại. Phút chốc khung cảnh đã lạnh ngắt như tờ, Hứa Lan Chu đề phòng nhìn nó.
Nó tính làm gì vậy!?
Dưới cái bóng to lớn của nó, Trương Nan Ngư chỉ nhỏ nhoi như hạt đậu. Con bé biết "nó" còn đang đứng đó, biết
"nó" còn đang nhìn mình. Ánh mắt "nó" dán chặt vào cái cổ nhỏ nhắn của Trương Nan Ngư, giống như muốn cắn vào nơi yếu ớt non mềm đó vậy.
Chuyện này làm Trương Nan Ngư sợ hãi, con bé cúi càng thấp đầu, để mái tóc đỏ rực của mình che mất cái cổ trắng nõn.
"Thơm thật..." Con quái vật bất ngờ áp sáp vào người Trương Nan Ngư, nói vào tai con bé.
Trương Nan Ngư giật mình sợ hãi, con bé không dám nhúc nhích một xíu nào, chỉ có thể nhắm chặt mắt, cả người run lên bần bật, nước mắt nước mũi đều ào ào thi nhau mà chảy ra ngoài.
Hứa Lan Chu nhìn tình cảnh này xong, liền muốn nhào đến xé xác con quái vật đó, hai mắt hắn lộ ra tia dữ tợn không thế khống chế nối.
Còn để con yêu quái đó lộng hành nữa thì chẳng phải là ông đây rồi!
Nó phải chết!
[ Kí chủ ngài bình tĩnh! Ngài bình tĩnh đi!! Kiếm ngài còn chưa bảo trì xong đâu!!!] 1314 vừa nhìn là đã biết hắn định làm gì rồi. Nó không nói một hai rằng, đương nhiên sẽ tiên phong mà nắm đầu hắn trước.
1314 dùng hai tay mèo nắm lấy tóc của Hứa Lan Chu mà kéo ngược lại, nó dùng sức, vừa khóc vừa than thầm trong lòng.
[ Ngài mà lao lên liền sẽ chết thật đó! Nếu ngài chết rồi thì ai cứu bọn trẻ đây!?? Ngài bình tĩnh lại đi! ]
Hứa Lan Chu nghe 1314 nói vậy, hắn mới từ từ thả lỏng.
1314 nói đúng, hắn không thể vì chuyện này mà mất bình tĩnh được! Nhưng nhìn cách con quái vật đó áp sát vào đứa trẻ, hắn vẫn tức điên lên.
Thật may rằng còn chưa đợi Hứa Lan Chu bùng nổ, thì con quái vật đó đã dịch lùi về chỗ cũ, rồi tiếp tục bước lên để điểm danh. Sắc mặt Trương Nan Ngư trắng bệt, cơ thể con bé không ngừng run rẩy.
"Số 096, Vương Túc."
"Có!"
"Số 097, Tuyên Quỳnh."
"Có..."
"Số 098, Tư Vĩnh Niên."
"Có, có." Tư Vĩnh Niên nhắm chặt hai mắt, nó cúi thấp đầu, làm theo lời Hứa Lan Chu dặn.
Anh dặn nó khi có người gọi tên là phải trả lời, nó sẽ làm theo lời anh, tuyệt không cãi.
Con quái vật liếc mắt nhìn cục bé xíu dưới chân mình, thấy Tư Vĩnh Niên cúi thấp đầu không để lộ mặt, "nó" cũng không thèm để ý đến mà tiếp tục đi tiếp.
1314 nhìn Tư Vĩnh Niên mà âm thầm thở phào.
May là bé con này qua được.
Nếu mà "nó" dám dọa Tư Vĩnh Niên như cách nó áp sát Trương Nan Ngư, thì kí chủ nhà nó nhất định sẽ xé xác con quái vật đó ra làm nghìn mảnh.
"Số 099, Bạch Thưởng."
"Có..."
"Số 100, Chu Hào."
"Có!"
"Số 101, Thẩm Tri Thời."
"Có." Không như những đứa trẻ khác, Hứa Lan Chu đã đối diện trực tiếp với nó, hoàn toàn không tỏ ra chút kiêng dè nào.
Hắn ghét nụ cười của nó.
Nụ cười nó làm hắn ớn lạnh. Khi mà khóe miệng nó tét tới mang tai, thì cảm giác mà nó mang lại giống như là nó đang khinh thường hắn. Chuyện này làm hắn rất khó chịu, càng nhìn chỉ càng muốn giết quách nó đi.
Sát ý trong đáy mắt hắn tỏa ra nhàn nhạt, 1314 lại kịp thời nắm đầu kéo tỉnh hắn.
( Không được! ]
"Ài ta biết rồi!!" Hứa Lan Chu bực dọc mà ngoảnh đầu không thèm nhìn con quái vật đó nữa.
Vừa nhìn liền muốn chùm bao đánh thấy cha nó!
Vậy hắn không nhìn nữa là được!
Xem như là hôm nay nó may mắn, nếu kiếm của Hứa Lan Chu mà bảo trì xong thì không chừng, thứ bị giết đầu tiên, có khi chính là con quái vật đó.
Đã 5h30.
Bây giờ lũ trẻ sẽ được đi vệ sinh cá nhân và tắm rửa.
6h sẽ lại tiếp tục tập trung để ăn sáng.
Hứa Lan Chu đứng ở trong phòng tắm rộng rãi, hắn nhàn nhã súc miệng rửa mặt, tiện tay còn đánh răng cho Tư Vĩnh Niên rồi rửa mặt giúp nó.
Kinh nghiệm trông trẻ của hắn thật là đắng cấp, mới đó mà đã được cải thiện thêm một bậc. Chuyện gì hắn cũng biết, chỉ có sinh con là hắn không biết thôi.
Nhưng nếu hắn muốn thử, thì không phải là không được. Ở Tinh Tế, nếu như một người đàn ông muốn biết được cảm giác mang thai như thế nào, thì có thể thử phẫu thuật ghép tuyến sinh nở. Nhưng tỉ lệ thành công rất thấp, độ nguy hiểm lại rất cao, vì vậy có rất ít người dám thử nghiệm.
Nhưng mà hắn sẽ không thử đâu, vì hắn sợ đau lắm. Hắn sợ đau chết đi được. Dù đã trải qua nhiều chuyện nhưng căn bản vẫn là không thể quen được mà.
Lấy khăn lau mặt cho Tư Vĩnh Niên xong, hắn lại phải quay xem mấy đứa trẻ khác. Khi vừa quay người, bất chợt hắn nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Khuôn mặt kinh diễm này, hắn sẽ không nhầm lẫn được đâu.
Đứa trẻ đang đứng tựa người vào cửa đó, chính là Trương Trình.
Y đến đây làm gì? Trong khoảng thời gian này được tự phép đi lung tung sao? Không bị bắt lại à? Hắn còn tưởng sẽ không được đi lung tung chứ.
1314 thay vì nằm trên đầu Hứa Lan Chu như mọi ngày thì bây giờ nó đã chuyển sang nằm trên đầu của Tư Vĩnh
Niên. Bởi vì đọc được suy nghĩ của Hứa Lan Chu, nên nó đã liền giải đáp nghi vấn của hắn ngay trước khi hắn hỏi nó.
[ Không bị cấm, quy tắc chỉ tác dụng vào một khung giờ cố định. ]
Câu nói là nói với 1314, nhưng ánh mắt đã dán chặt lên người của y.
"Có sơ hở là có cơ hội." Cơ hội để trốn thoát, hắn sẽ không bỏ lỡ.
Hứa Lan Chu đi đến bên Thương Trình, hắn mỉm cười chào y.
"Cậu tìm ai à?"
Thương Trình mắt đối mắt với Hứa Lan Chu, không chút chần chừ nói.
"Tôi tìm cậu."
Hứa Lan Chu bất giác nở nụ cười.
Chút ánh sáng le lói phản ánh vào bên trong chiếu lên khuôn mặt tuyệt đẹp của Thương Trình, y khẽ chớp mắt, con ngươi tựa như viên ngọc Aquamarine liền lay động, sáng lóa đến lạ thường.
Hứa Lan Chu nghiêng đầu, hắn mỉm cười bình thản nói với Thương Trình. "Thật trùng hợp, tôi cũng đang tính đi tìm câu."