“Ahh!!! Đầu mình đau quá! Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Sơn vừa tỉnh dậy, cảm thấy đầu minh đau như búa bổ. Mặc dù cơ thể cậu rất không muốn hoạt động, nhưng Sơn vẫn cố gắng mở to hai mắt ra để quan sát xung quanh. Sơn nhớ rõ tình hình khi nãy rất không an toàn, nếu mình còn không hành động chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất. Nhưng khi nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, Sơn mới giật mình nhận ra cậu vậy mà không còn ở trong cái động lớn kia nữa, cũng không thấy con chuột chũi đâu nữa, mà đây giống như đang ở trong một gốc cây vậy. Không gian ở đây rất nhỏ hẹp, lại khá tối tăm, nhưng ít nhất Sơn cũng đã nhìn thấy được Tiểu Hoa đang ngồi một bên, góc còn lại thì là Phượng đang nằm im lìm. Như vậy thì ít nhất là không có thành viên nào trong đội này bị tách ra, Sơn cũng tạm thở phào một hơi. Nhưng mới thả lỏng một chút thì từ đan điền lại truyền đến một cơn đau làm Sơn phải khẽ kêu lên. Tiếng kêu này vừa vặn đánh thức Tiểu Hoa ở một bên đang nhắm mắt dậy. Tiểu Hoa quay qua nhìn Sơn một chút, rồi vui mừng nói:
“Đại ca ngươi cuối cùng cũng chịu tỉnh. Bất tỉnh lâu như vậy làm ta cứ tưởng đại ca ngươi không qua khỏi rồi chứ?”
“Vớ vẩn, mạng anh còn dài lắm, chưa c·hết được đâu.” – Sơn cảm thấy hơi mệt, nên dù có muốn nói lớn giọng hơn cũng không được, chỉ có thể thều thào nói – “Anh đã ngất đi bao lâu rồi?”
“Tính toán thời gian chắc phải hơn hai ngày rồi.” – Tiểu Hoa tính nhẩm, rồi đưa ra câu trả lời – “Hic, đại ca ngươi không biết mấy ngày nay ta đã phải khổ cực thế nào đâu.”
“A, đúng rồi, anh nhớ lúc ấy chúng ta vẫn còn trong động lớn chứa bảo vật, sau khi anh bị ngất thì việc gì đã xảy ra? Và chúng ta đang ở đâu thế này?” – Sơn vội hỏi.
“Bình tĩnh đã, sự việc sau đấy là thế này…”
Tiểu Hoa bắt đầu thuật lại những việc bản thân trải qua sau khi Sơn ngất xỉu, tất nhiên là lược bớt đi những đoạn mà nó thấy là hơi “xấu hổ”. Sơn nằm yên lắng nghe, thỉnh thoảng còn ngạc nhiên nhìn Phượng một lần.
“Nhờ Phượng kéo dài thời gian một chút, ta mới kịp kéo theo đại ca ngươi trốn trở lại đường cũ lần ra ngoài. Ai ngờ đâu con chuột lớn kia sau khi chúng ta chạy một lúc thì lại điên cuồng đuổi theo, không tiếc công phá huỷ tường để bám theo ra ngoài.” – Tiểu Hoa kể liền mạch – “Nếu không phải ta chạy nhanh chắc là đã bị nó bóp nát rồi.”
“Sau khi quay trở lại phải băng qua tổ kiến, nhóc thoát ra kiểu gì vậy?” – Sơn hỏi tiếp.
“Cứ thế mà chạy qua thôi.” – Tiểu Hoa tỏ vẻ như điều hiển nhiên, thấy Sơn cau mày mới kể tiếp – “Lúc ta chạy về đến tổ kiến thì chỗ này đã rất hỗn loạn rồi, kèm với hiệu quả áp lực huyết mạch của Phượng vẫn còn nên ta mới thuận lợi chạy thoát ra được.”
“Hỗn loạn sao? Chẳng lẽ là do mấy người kia cùng với con thằn lằn chạy ra trước gây hỗn loạn tổ kiến?” – Sơn nói ra nghi vấn của mình.
“A, đại ca ngươi nói đến ta mới nhớ ra, lúc chạy qua tổ kiến đúng là có nhìn thấy đám kiến đang bâu lấy một cái đuôi lớn, chắc là của con vật chạy trước kia.” – Tiểu Hoa vỗ đầu – “Còn đám người chạy trước kia thì ta không thấy bóng dáng đâu.”
“Nếu may mắn thì họ sẽ thoát ra được, còn xui thì chắc là không còn mảnh xương rồi.” – Sơn suy đoán, nhưng cũng không quá để tâm, chỉ là hơi cảm khái – “Dù sao cũng nhờ bọn họ mà chúng ta mới thoát ra dễ dàng như vậy.”
“Ầy, còn không phải nhờ bản cô nương ta chạy nhanh sao?” – Tiểu Hoa có chút tự mãn kể công.
“Có gì đáng tự hào lắm sao?” – Sơn cạn lời.
“Ít nhất là kéo lại được mạng đại ca ngươi về, đại ca ngươi không cảm ơn thì thôi, lại còn mỉa mai ta. Lần sau đừng mong ta sẽ tốt như vậy nữa.” – Tiểu Hoa phụng phịu.
“Ấy bình tĩnh, anh chỉ nói vậy thôi, anh cảm ơn nhóc là được chứ gì. Công lao lần này tất cả đều là của nhóc, có được không?” – Sơn đổi giọng – “À đúng, còn bảo vật, có lấy ra được không?”
“Lúc ấy rồi còn nghĩ gì đến bảo vật nữa, lo mà giữ mạng đã chứ.” – Tiểu Hoa lắc đầu.
“Vậy sao, thế thì hơi tiếc thật.” – Sơn tiếc nuối lắc đầu theo, chợt lại nhớ đến một chuyện – “Vậy giờ chúng ta đang ở đâu, đã ra hẳn khỏi cái hang đấy chưa?”
“Ra khỏi rồi, ta cũng chẳng dám ở lại đấy nữa đâu. Sau khi mang đại ca ngươi ra ngoài, gió cũng đã lặng, nên ta chạy một mạch mấy chục dặm mới ra đến đây, chui tạm vào một gốc cây khô rồi bọc tạm một lớp bảo vệ.” – Tiểu Hoa giải thích, rồi lại tiếp tục kể khổ – “Sau vụ này, v·ết t·hương cũ của ta lại nặng hơn, tĩnh dưỡng hai hôm nay mà vẫn còn đang không ăn thua đây này.”
“Khổ cho nhóc rồi.” – Sơn tỏ vẻ đau lòng.
“Biết vậy là được rồi. Lần sau có gì tốt đại ca ngươi cứ chia phần nhiều cho ta là được, không cần cảm ơn.” – Tiểu Hoa khoát tay.
Sơn cũng chẳng biết phải nói cái gì nữa, chỉ có thể ra hiệu mình muốn nghỉ ngơi, rồi nằm yên tĩnh lại suy nghĩ. Sơn nhớ rõ bảo vật kia lúc đó đã tự bay ra khỏi hộp, rồi đập trúng người cậu, như vậy mới khiến cậu vô cớ ngất lịm đi. Nghe Tiểu Hoa kể là sau khi thoát ra bên ngoài đã lặng gió, vậy nghĩa là bảo vật hoặc là đã bị ai đó lấy đi và trấn áp lại, hoặc là thực sự đã biến mất, vậy mới không còn ảnh hưởng đến môi trường xung quanh nữa. Đột nhiên Sơn lại nghĩ tới cơn đau phát ra từ đan điền lúc cậu mới tỉnh dậy, kèm với dấu hiệu mà thanh tiểu kiếm để lại, cậu liền lo lắng nhanh chóng kiểm tra đan điền một lần, sợ có chuyện chẳng lành xảy ra. Nhưng, vừa kiểm tra thì Sơn liền bị doạ cho giật mình. Không biết từ khi nào thanh tiểu kiếm bị phong ấn bên trong đã xảy ra biến hoá. Lúc đầu nó chỉ là một thanh tiểu kiếm không hơn không kém, bây giờ đột nhiên lại thêm ra một cái bao kiếm bên ngoài. Nếu không nói đến có gì nguy hiểm không thì quả thật nhìn một bộ cả bao cả kiếm rất đẹp mắt. Mà đây cũng không phải trọng điểm, mà trọng điểm là Sơn đã đại khái đoán ra được bảo vật kia là cái gì và biến đi đâu rồi. Chắc chắn bảo vật kia là cái bao kiếm này, lại còn vừa đúng một bộ với thanh tiểu kiếm có sẵn trong đan điền Sơn, như vậy mới có cái cảm giác mời gọi kia xuất hiện. Chỉ là không hiểu sao nó có thể tự động chui vào đan điền của cậu, khiến cho cậu gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy. Nếu không phải còn có Tiểu Hoa cùng Phượng đi cùng thì ngày này năm sau đã là ngày giỗ của Sơn rồi.
Bảo vật thì đã xác nhận được là cái gì rồi, tính mạng thì đã được đảm bảo, nhưng bây giờ trong đầu Sơn lại có một nỗi lo mới, đó là về bộ đôi kiếm và bao này. Lúc trước lão Thạch đã từng nói thanh tiểu kiếm này rất kinh khủng, có thể thu hút những thứ mạnh mẽ khó đoán đến, hơn nữa sức mạnh của nó có thể phá huỷ thế giới. Mặc dù đã được lão Thạch phong ấn kỹ lượng lại, nhưng dù sao cũng chỉ là biện pháp nhất thời, không biết sẽ giữ được bao lâu. Bây giờ đột nhiên lại tòi ra một cái bao kiếm, không biết sẽ có tác hại gì không. Sơn cố gắng đưa tâm thần của mình kiểm tra một lượt xung quanh thanh tiểu kiếm, từ lớp phong ấn của lão Thạch cho đến lớp phong ấn cũ bên trong. Tin tốt là hai lớp phong ấn này đều không có dấu hiệu bị thay đổi gì. Còn một tin không tốt lắm là Sơn quan sát bộ bao kiếm này lâu thì thấy cảm giác áp bức có tăng lên kha khá. Sơn liền thu hồi tâm thần lại, tạm thời không quan tâm đến được nó nữa. Dù sao với tu vi cảnh giới hiện tại Sơn cũng chưa thể thay đổi được gì, kèm với đấy trận pháp phong ấn vẫn được bảo toàn, vậy chỉ có thể tạm để chuyện này sang một bên, lo chuyện chính trước đã. Bây giờ cơ thể Sơn rất mệt mỏi, chân nguyên cũng gần như bị hút cạn, nên trước hết cần phải khôi phục đã, tránh lại gặp chuyện bất ngờ.