Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 183: Biến mất liên tục



Chương 182: Biến mất liên tục

“Đây, cầm lấy mà dùng.”

Sơn còn đang chuẩn bị tự mình vận chuyển công pháp để hồi phục chân nguyên thì đột nhiên Tiểu Hoa lại lấy ra một bình lớn linh thuỷ đưa cho cậu. Sơn không tin vào mắt mình, phải dụi mắt vài lần để xác định mình không phải đang mơ.

“Nhóc cho anh thật đấy à?” – Sơn hỏi lại.

“Đã lấy ra rồi, chẳng lẽ còn là giả?” – Tiểu Hoa càu nhàu – “Hay đại ca ngươi không muốn, nếu thế thì ta cất đi.”

“Ấy đừng, nhóc đã có ý tốt thì anh xin nhận.” – Sơn nhanh tay giật lấy cái bình – “Mà sao hôm nay nhóc tốt tính thế, còn chịu lấy cả linh thuỷ ra cho anh sử dụng nữa. Bình thường không có lợi ích sao nhóc dám lấy ra bình lớn như thế này được.”

“Hừ! Còn không phải do v·ết t·hương của ta nặng hơn sao, không thì ta tốn tài nguyên như vậy làm gì.” – Tiểu Hoa bực mình nói ra lý do.

“Ồ, là sao nhỉ, nhóc nói rõ ra một chút xem nào.” – Sơn khó hiểu, hai việc có liên quan đến nhau à?

“Kể cũng lạ, từ sau khi kéo được đại ca ngươi ra đây, chân nguyên trong người đại ca ngươi cứ tự động biến mất. Ta đã thử cho đại ca uống linh thuỷ liên tục xem có khác không, kết quả là mới một lúc thì linh khí hay chân nguyên tạo ra đều lại biến mất không thấy đâu nữa.” – Tiểu Hoa giải thích – “Thành ra ta muốn dựa vào đại ca ngươi để chữa trị thương thế hiện tại hiệu quả rất thấp, còn không bằng ta tự mình dùng linh thuỷ chữa thương.”

“A, còn có chuyện như vậy?”

Thì ra con nhóc này là muốn Sơn hồi phục để hỗ trợ nó chữa thương nhanh hơn, cậu còn tưởng nó tốt tính lên thế nào. Mà đây cũng không phải trọng điểm, vấn đề là cơ thể Sơn đang xảy ra điều gì đấy bất thường mấy ngày nay. Sơn nhớ rõ là trước lúc mình b·ị đ·ánh ngất, dù đã tiêu hao tương đối nhưng khẳng định là trong cơ thể vẫn còn chân nguyên, sao có thể mới tỉnh dậy đã không còn một mống nào thế này. Sơn lo lắng thử vận chuyển công pháp xem có thật sự như Tiểu Hoa kể không. Vừa tu luyện vừa quan sát tình hình cơ thể một vòng, quả nhiên có vấn đề. Chân nguyên vừa mới tinh luyện ra lập tức bị hút đến một vị trí trong đan điền, chính là vị trí đang phong ấn thanh tiểu kiếm kia. Quan sát gần một chút nữa, hoá ra lại là do trận pháp phong ấn đang hút lấy chân nguyên của Sơn. Sau một lúc quan sát, nhìn ngắm, suy đoán, dựa vào kiến thức về trận pháp của mình, Sơn cuối cùng cũng tổng kết được, thì ra trận pháp đang hút chân nguyên của cậu để tu bổ, hoàn thiện trận văn nhằm phong ấn cả cái bao kiếm mới kia. Lúc nãy là do chân nguyên Sơn đã cạn kiệt, trận pháp tạm thời ngừng hoạt động khác nên cậu mới không nhận ra được nó có thay đổi. Thử tu luyện thêm một lúc nữa, vẫn là tình trạng như vậy, chân nguyên cứ được tạo ra đến đâu thì mất hút đến đấy. Thế này chắc chắn phải tu luyện đến khi nào tu bổ xong trận pháp phong ấn toàn diện thì mới hồi phục chân nguyên bình thường được. Đến đây Sơn lại dấy lên nghi ngờ, chẳng lẽ sư phụ cậu đã đoán ra được sẽ có tình huống bao kiếm này xuất hiện, nên trận pháp phong ấn mà ông để lại mới có thể tự động tu bổ thêm, nhằm trấn áp khí tức và sức mạnh mà bao kiếm có thể toả ra.

Tổng kết lại, chuyến đi tìm bảo này chẳng lấy được thứ gì, còn b·ị đ·ánh ngất mấy ngày, bây giờ lại còn mất công tu luyện thêm nhiều thời gian nữa để tu bổ trận pháp phong ấn. Nhưng trong cái rủi vẫn còn cái may, ít nhất thì trận pháp này tu bổ chỉ hút lấy chân nguyên của Sơn mà không làm tổn hại đến căn cơ của cậu, hơn nữa còn giúp cho cậu không gặp nguy hiểm bởi các yếu tố liên quan đến thanh tiểu kiếm này. Suy cho cùng, mấy ngày này chỉ cần tập trung tu luyện đến khi hoàn toàn hồi phục là được, những chuyện khác tính sau.

“Không có vấn đề gì đâu, anh chỉ cần tu luyện là sẽ hồi phục được thôi, nhưng thời gian chắc chắn là sẽ lâu hơn nhiều. Vì vậy anh cần nhóc cung cấp cho anh linh thuỷ để anh tu luyện đến khi hồi phục hoàn toàn thì thôi.” – Kiểm tra xong Sơn liền bàn với Tiểu Hoa – “Nói thế nào nhỉ, việc này khá bức thiết, liên quan đến cả an nguy của anh lẫn nhóc. Nhưng là chuyện gì thì tạm thời anh vẫn chưa thể giải thích thêm cho nhóc được, nhóc chỉ cần phối hợp giúp đỡ anh là được rồi.”

“Rồi, rồi, không phải chỉ là muốn vòi thêm linh thuỷ từ tay ta hay sao, có cần phải viện ra một đống lời khó hiểu như vậy không?” – Tiểu Hoa nói là vậy nhưng vẫn đưa thêm linh thuỷ cho Sơn – “Đại ca ngươi làm gì thì làm, miễn ta có thể chữa thương là được.”

“Cảm ơn!”

Sơn biết con nhóc này cũng có thể đoán ra được có chuyện, nhưng lại giả bộ như không quan tâm, vẫn lấy ra linh thuỷ giúp đỡ cậu. Sơn tạm thời chỉ có thể cảm ơn một câu, nhận lấy linh thuỷ, chuyên tâm vào tu luyện hồi phục. Tiểu Hoa cũng tranh thủ ngồi gần Sơn để chữa thương. Tuy nói chân nguyên trong cơ thể Sơn cứ luyện ra rồi lại biến mất liên tục, nhưng cậu đang trong trạng thái tu luyện, hiệu quả hỗ trợ chữa thương cho Tiểu Hoa vẫn sẽ cao như lúc trước.

Hai ngày trước, trên một mảnh đất cằn cỗi, vẫn là nắng và gió, vẫn là khô và nóng. Tại đây, một người ăn mặc kín mít đang chậm rãi bước đi, trên người thỉnh thoảng sẽ rỏ ra một thứ chất lỏng gì đấy xuống nền đất khô cằn. Nếu Sơn mà ở đây thì sẽ nhận ra được người này có cách ăn mặc cùng dáng vẻ rất quen mắt. Đây chính là một thành viên trong nhóm năm người mà Sơn đã bám theo một đoạn trong cái hang chứa bảo vật kia. Người này khẽ ngửa mặt lên trời nhìn, mũ áo hơi lật ra để lộ ra một trương mặt già hơi tái nhợt, thì ra người này chính là ông Tài – cầm đầu nhóm năm người mặc áo đen kia. Nhìn trực diện vào ông Tài, sẽ thấy ông ta sắc mặt rất xấu, ánh mắt mệt mỏi còn có tơ máu, kèm theo với dáng đi chậm rãi có vẻ không vững vàng, người không biết chắc sẽ nghĩ ông ta giống như người mất ngủ mà vẫn phải đi làm việc vậy. Nhưng chỉ có ông Tài mới biết tình trạng của mình hiện tại, ông đang b·ị t·hương không nhẹ và mệt mỏi quá độ. Nhưng bây giờ ông không thể dừng lại, vẫn phải cố gắng bước đi trên con đường mà chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta nản chí rồi. Không ai biết được ba người đồng đội còn lại của ông Tài đang ở đâu, còn sống sót không, nhưng hiện tại chỉ có một mình ông ta đang sải bước. Chất lỏng đang nhỏ giọt xuống kia đỏ thẫm, sền sệt như máu, cũng không rõ là máu của ông Tài hay là của ai khác, hay là thứ gì khác. Không ai biết ông Tài đã trải qua những gì sau khi cố chạy trốn khỏi cái hang động c·hết chóc kia nữa.

“Phù, phù! Đến tuổi này rồi mà vẫn phải đi bộ đường dài thế này. Cái lũ trẻ kia làm ăn thật không ra làm sao.” – Ông Tài lẩm bẩm, vừa đi vừa nhìn thẳng phía trước – “Chắc phải kiếm một chỗ nghỉ ngơi trước đã, vị trí tập kết còn ở xa quá.”

Nhưng vừa nói dứt câu thì ông Tài đã ngã nhào xuống, nằm bất động ở trên mặt đất. Nơi này lại yên tĩnh trở lại, tiếng động còn lại có chăng chỉ còn là tiếng gió rít qua các khe đá, tiếng cành cây khô lay động. Nắng vẫn vàng, gió vẫn thổi, đất vẫn khô nứt, sự sống vẫn tiếp diễn, sinh mạng con người vẫn mong manh.