Sơn sau khi ngự kiếm rời khỏi căn cứ được mấy chục phút, cảm thấy chân nguyên đã tiêu hao đến tám phần rồi, cậu không thể không hạ xuống mặt đất. Lúc này lựa chọn hợp lý nhất vẫn là đi bộ rồi, đến gần tối sẽ tìm kiếm chỗ nghỉ ngơi qua đêm. Chỉ nên ngự kiếm trong một số trường hợp đặc biệt hoặc nguy cấp, chứ để tiêu hao nhiều như thế này thì lúc cần thiết lại không dùng được chân nguyên, thế là tự hại mình rồi.
Bây giờ cũng đến giữa trưa rồi, Sơn cũng vừa vặn đến địa phận một thành phố bỏ hoang, cậu dự định sẽ tìm một chỗ nghỉ chân ăn uống một chút. Nhưng có một vấn đề, lúc nãy đi vội quá, Sơn chưa kịp mua thêm lương thực dự trữ, bây giờ không còn cách nào khác, cậu phải tiến sâu vào thành phố xem còn cửa hàng lương thực nào còn hàng không.
Tuy thực lực bây giờ đã tăng lên, nhưng dù sao cũng chưa mạnh đến mức không sợ thứ gì, cho nên để an toàn Sơn vẫn là dùng chiến thuật ẩn nấp từ từ tiến vào thành phố. Như mọi thành phố trong bối cảnh tận thế, nơi đây cũng không có gì khác ngoài những toà nhà hoang tàn, sụp đổ, phương tiện xe cộ vứt bỏ bừa bãi hỏng hóc, cây cối cỏ dại mọc lên chằng chịt. Trên đường phần lớn là xác sống đi lẻ vật vờ, nhưng chủ yếu là loại cấp 0 và cấp 1, rất hiếm thấy cấp 2, chứng tỏ thành phố này có mức độ xác sống tiến hoá còn chưa cao, độ nguy hiểm sẽ không cao. Lần lượt băng qua từng con phố, từng dãy nhà đổ nát, Sơn không khỏi cảm khái, chỉ trong vòng vài năm thôi mà từ một xã hội loài người phát triển vượt bậc đã biến thành những vùng đất hoang tàn c·hết chóc thế này.
Sơn đã thử tìm kiếm qua vài cái cửa hàng tạp hoá, lương thực trên đường đi rồi, nhưng cùng một kết quả là đều đã trống không, hẳn là toàn bộ đã bị những người sống sót khác lấy đi hết rồi. Thở dài một hơi, Sơn chỉ có thể tìm một căn nhà trống rồi nhảy vào ngồi nghỉ, chấp nhận mang theo cái bụng đói, tranh thủ khôi phục một chút, chốc nữa lại vào sâu hơn tìm kiếm tiếp.
Qua một đoạn thời gian, cảm thấy đã khôi phục phân nửa, Sơn mới dừng lại, bấm lên pháp quyết, rồi hướng một cái chai đã chuẩn bị, tinh chuẩn dẫn dắt thuỷ hệ linh khí tạo ra nước trong chai, như vậy là đã có nước uống rồi. Đang lúc vừa uống nước vừa suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo thì một tiếng động lạ phát ra từ một căn phòng khác trong căn nhà làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Sơn. Ngay lập tức Sơn liền bật dậy, vào sẵn tư thế chiến đấu, cảnh giác quan sát tứ phía, sau đó mới bắt đầu đi từ từ về phía căn phòng phát ra tiếng động kia.
“Rõ ràng là không thấy có con xác sống nào ở trong đây cơ mà, sao lại vẫn có tiếng động như vậy phát ra nhỉ? Chẳng lẽ là mình sơ suất, hay là loài dị thú có năng lực đặc biệt?” – Sơn âm thầm suy xét.
Từ sau lần đụng độ với con mèo biến dị hồi trước, Sơn vẫn rất e ngại cái khả năng ẩn mình của nó, đến cảm giác mạnh mẽ như sư phụ cũng bị nó gạt qua được. Cho nên bây giờ Sơn rất cảnh giác, chỉ có một thân một mình, nếu để b·ị đ·ánh lén gặp thương thế thì rất nguy hiểm. Đến cửa căn phòng phát ra tiếng động rồi mà vẫn chưa nhìn thấy thứ gì nhào ra, Sơn hơi chau mày, chẳng lẽ là nhầm lẫn? Nhẹ nhàng tiến vào phòng, Sơn quan sát xung quanh, nhưng làm cho cậu bất ngờ là có một cô bé đang ngồi co rúm ở trong góc phòng, run rẩy lấy thân thể nhỏ bé. Nhìn thì có vẻ như là con bé trèo vào phòng qua đường cửa sổ chứ không phải là ở sẵn trong phòng. Sơn hơi thở ra một hơi, thì ra là người bình thường, cậu không nghĩ là sẽ còn người sống xuất hiện ở trong thành phố này, nên cứ tưởng là xác sống nữa chứ. Trong một thành phố bỏ hoang đầy nguy hiểm này lại xuất hiện một bé gái nhỏ tuổi ở một mình, khá là kỳ lạ, Sơn cũng lấy làm nghi vấn. Nhìn thấy cô bé kia dường như không nhận ra mình đang ở trong phòng, Sơn khẽ hắng giọng lên tiếng thăm dò:
“E hèm! Em gái nhỏ, làm sao lại chỉ có một mình thế này?”
“A! Chú là ai? Đừng có lại gần tôi, không là tôi liều mạng đấy!” – Nghe thấy giọng Sơn, cô bé liền giật mình quay người lại, gắt giọng hăm doạ Sơn, trong tay còn cầm lấy một mẩu kính vụn.
“Ấy, đừng manh động thế chứ, anh là người tốt, anh không có ý định gì với em đâu, thấy em có một mình nên muốn hỏi thăm chút mà thôi.” – Sơn lên tiếng giải thích.
Kỳ thật Sơn không hề có kinh nghiệm gì trong việc nói chuyện, dỗ dành trẻ con, nhất là trong lúc chúng bị sợ hãi, cậu không biết lời mình nói có làm cô bé kia bình tĩnh hơn được không. Miêu tả một chút, cô bé này nhìn qua khoảng chừng 10, 11 tuổi, khuôn mặt xinh xắn còn mang sự non nớt, nhưng ánh mặt lại không giống như của một đứa trẻ cùng tuổi mà Sơn đã biết. Cô bé giữ lại mái tóc dài được buộc kiểu đuôi ngựa phía sau lưng, dáng người khá nhỏ, gầy yếu, trên người mặc một bộ quần áo bẩn thỉu, nhếch nhác. Nhìn tạo hình này, xem ra là người bị g·ặp n·ạn, không biết là làm sao lại có thể một mình ở trong thành phố này được.
Cô bé nhìn Sơn với ánh mắt đề phòng, tay vẫn cầm mảnh kính chĩa về phía cậu. Quan sát một chút, cô bé mới lên tiếng:
“Không tin! Nhỡ chú là ăn c·ướp g·iết người thì sao?”
Sơn lắc đầu thở dài, không ngờ trường hợp đầu tiên cô bé nghĩ tới lại là kiểu người này, không biết cô bé đã trải qua những gì, nhưng chỉ nghĩ thôi lòng Sơn đã đầy chua xót rồi. Một cô bé đáng nhẽ đang tuổi ăn tuổi học lại vì tận thế mà trải qua khó khăn, khổ sở như vậy, sao có thể không thương tâm cho được.
“Nhìn anh giống ăn c·ướp đến vậy cơ à?” – Sơn cười khổ – “Anh thật sự là người tốt mà.”
“Nói miệng vậy thì ai tin được.” – Cô bé lên tiếng.
“Thế em muốn anh phải làm sao?”
“Lùi lại đằng sau, đừng tiến vào phòng này một bước.” – Cô bé lập tức trả lời.
Sơn cũng không biết phải giải thích ra sao nữa, đành phải nghe theo mà lùi ra ngoài phòng. Mặc dù cậu có thể ngay lập tức trấn áp cô bé, nhưng làm vậy sẽ chỉ càng để lại ấn tượng xấu trong mắt cô bé mà thôi.
“Em ở đây một mình thôi sao, không đi cùng ai quen à?” – Sơn lại đặt câu hỏi.
“Không liên quan đến chú.” – Cô bé giọng mất kiên nhẫn trả lời.
“Chỉ là hỏi thăm mà thôi.” – Sơn chẳng biết phải nói sao nữa – “Mà phải gọi là anh, nhìn anh còn trẻ thế này sao lại cứ gọi là chú nhỉ?”
Lần này cô bé không trả lời nữa, Sơn nghĩ: “Hay là dùng cách khác tiếp cận vậy”.
“Em có đói không, anh định ra ngoài kiếm lương thực, nếu đói anh có thể chia cho.” – Sơn lên tiếng dụ dỗ cô bé.
“Không cần, tôi không đói.” – Cô bé dứt khoát trả lời.
Thấy không dụ được cô bé nói chuyện cùng, Sơn đành đặt chai nước ở trước cửa, sau đó lặng lẽ rời đi căn nhà. Cậu phải đi kiếm cái gì bỏ bụng cái đã, mấy hôm không ăn gì, giờ đói lắm rồi. Nghĩ vậy Sơn liền lần theo đường lớn tìm kiếm thêm các cửa hàng có thể tìm thấy. Trời cũng không phụ lòng người, sau một lúc tìm kiếm cuối cùng Sơn cũng tìm ra được một cửa hàng có một ít đồ ăn, tuy chỉ là một ít đồ khô cùng đồ hộp vãi ở trên sàn, nhưng ít nhất cũng đủ lót bụng rồi. Thu thập hết những thứ ăn được vào trong ba lô, Sơn liền muốn trở về căn nhà trú ẩn. Nhưng Sơn chợt phát hiện ra có tiếng động cơ ô tô đang từ từ tiến đến gần chỗ mình, để cho chắc ăn, cậu chọn cách lặng lẽ ẩn núp theo dõi tình hình.
“Kít!!”
Tiếng phanh xe vang lên, từ trên xe đi xuống hai người đàn ông, nhìn lướt qua mặt ai cũng bặm trợn, người thì săm trổ, quần áo thì đặc một mùi băng đảng, nhìn không có tí ti thiện cảm gì.
“Con bé ấy chạy đi đâu rồi không biết? Lục tìm gần nửa cái thành phố rồi cũng chưa thấy nữa.” – Một người lên tiếng.
“Hừ, chỉ tại mày để nó chạy thoát nên giờ tao mới phải vác xác đi ra tìm nó cùng mày.” – Người kia đáp lại, trách móc không chút kiêng kị.
“Được rồi, là tại tao được chưa. Bây giờ việc quan trọng là phải tìm được nó, nếu không đại ca sẽ g·iết cả tao lẫn mày đấy.” – Người kia sắc mặt âm trầm.
“Hừ, tìm thử trong mấy cửa hàng xung quanh xem, có thể nó đói sẽ đi tìm thức ăn trong đấy không chừng.”
“Ồ, lại là tìm cô bé kia sao? Chuyện này có ẩn tình gì đây, phải theo dõi xem sao.” – Sơn âm thầm suy nghĩ.