Xuyên Qua Nữ Chính Sa Điêu Ngược Văn

Chương 7



Được rồi, tôi từ bỏ chống cự.

Ờm, huống hồ, cảm giác bị người khác xách theo không cần tự mình đi này cũng rất tốt.

Chỉ là sao tốc độ này càng ngày càng chậm.

Mắt thấy đã gần đến xe, thằng cha này một phát cho tôi ngã phịch xuống nền đất.

"Này, Lãnh tổng đừng dừng lại nha, chúng ta còn cách 3 mét là đến đích rồi, cố lên!"

Lãnh Diệp hung hăng trừng mắt nhìn tôi, "Cô ăn cơm heo lớn lên à? Nặng như heo ấy."

"Ầy, cảm ơn vì đã khen, ăn cơm của anh lớn lên đó."

Lãnh Diệp đen mặt.

Có thể là ghi hận tôi lấy cơm anh ta ăn.

Anh nói anh là tỷ phú sao bụng dạ lại hẹp hòi như vậy.

Hôm nay cơm chiều cũng không cho ăn liền kéo tôi tới đây, giờ lại ném cho tôi cái sắc mặt này, tôi khổ quá mà, cuộc đời tôi bi thảm làm sao, a, tôi sống còn có ích gì nữa? Tôi không xứng sống trong bộ tiểu thuyết này.

"Thiếu gia, phu nhân, tới nơi rồi."

Xe ngừng lại trước một biệt thự sang trọng có hơi kém cỏi với Lãnh gia, sau đó có một người mặc như giúp việc dẫn chúng tôi vào.

Người cũng thật mẹ nó nhiều, một đám đi lên chào hỏi, huyên thuyên cũng không biết đang nói cái gì.

Từ từ!

Tôi có thể thử lại.

A, đồ ăn, chị tới đây!



Tôi vừa gắp một miếng bánh cho vào trong miệng, đột nhiên có người vỗ mạnh trên vai tôi một cái

"Tiểu Ninh Ninh!"

Vừa quay đầu lại liền thấy Phượng Nhiễm đang chớp đôi mắt hoa đào phóng điện tới, ha ha.

"Ơ, tiểu Ninh Ninh sao mặt em đỏ vậy?"

Tôi chỉ chỉ cổ, mặt, cổ nghẹn đỏ bừng, tên khờ khạo này rốt cuộc cũng nhận ra, vội vàng vỗ nhẹ lưng tôi.

Cuối cùng cũng nhổ được quả anh đào mắc nghẹn ra.

Cuộc sống thật mịa nó khó khăn, ăn có cái bánh kem còn phải phòng bị đứa nào đó bất ngờ nhảy ra doạ mình sợ tới mức nghẹn lại.

"Ngại quá ngại quá, mau uống một hớp nước trái cây, chậm thôi."

Vẫn có một chút hiểu biết, hừ, lần này không chấp nhặt với anh, này, cái này uống không đúng lắm nha.

"Đây là nước ép đào à?"

"Nước chanh" Phượng Nhiễm chỉ cái ly, vẻ mặt cô đừng có bày ra vẻ thiểu năng đó.

Cam cam vàng vàng, nhìn đúng là nước cam.

"Hít, anh mau nhìn xem trên lưng tôi có thứ gì à." tôi đến gần, xoay người lại để anh ta nhìn dễ hơn.

Phượng Nhiễm: "Khụ, không có cái gì hết."

"Vậy sao ngứa quá vậy." tôi duỗi tay cào hai cái, bị Phượng Nhiễm nắm chặt cổ tay, "Đừng cào."

"Các người đang làm gì?" Một giọng nói lãnh lẽo truyền tới.

Anh ta tới anh ta tới, anh ta mang theo bản mặt than độc quyền Lãnh gia đi tới.

Tôi vừa định mở mồm đâm anh ta hai câu, bỗng nhiên đầu óc choáng váng, cả người bủn rủn, hiểu, dính chưởng.

Tôi tỉnh lại nằm trong một gian phòng cho khách, vừa nhấc đầu liền thấy Lãnh Diệp và Phượng Nhiễm hai bóng người một đen một trắng quấn lấy nhau, mặt đối mặt, tay cầm tay, Sao Hoả đâm Trái Đất.

Tôi cảm thấy hiện tại tôi mới là người thừa, ngay cả bóng đèn 9000 vạn cũng không sáng như vậy.

Nhưng trước khi phá huỷ, tôi quyết định bất chấp hiểm nguy ấn đầu[1].

Ai biết được tôi bên này vừa tiến hai bước, hai người đó đều đồng loạt quay đầu qua nhìn.

Tôi: "......"

Đm, hôm nay danh hiệu thuyền trưởng ấn đầu Hà Lan hoàn toàn giữ không nổi rồi!

Mất trinh tiết là chuyện nhỏ, chết đói mới là chuyện lớn.

Tiêu Sa Điêu tôi cho dù chết! Thì cũng muốn bị hạt dưa kem đậu phộng, sữa chua thạch trái cây no căng chết!



Vì thế tôi xoay 360 độ tại chỗ, cũng tiện thể diễn một đoạn Dã Lang Disco.[2]

"Nào, cùng tôi đến bên trái vẽ một con rồng, bên phải vẽ một chiếc cầu vòng, trước ngực khoa tay múa chân ra một Quách Phú Thành, cùng giơ tay lên, tay trái tay phải chơi đùa phía trước."

Biểu cảm Lãnh Diệp và Phượng Nhiễm dần trở nên khó nắm bắt, hai người bọn họ liếc nhau, dường như đạt được thoả thuận chung.

Tiếp đó, Phượng Nhiễm dẫn đầu thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Lãnh Diệp, vượt một bước đếntrước mặt tôi, vẻ mặt nghiêm trọng, giọng điệu buồn bã.

"Ninh Ninh, thật xin lỗi, là anh không bảo vệ tốt cho em."

"Anh chỉ biết em dị ứng với đào, không ngờ uống nước ép đào mà đầu óc cũng dị ứng nữa."

Tôi:!!!

"Em yên tâm" Phượng Nhiễm vỗ ngực bảo đảm, "Bất kể em biến thành cái dạng gì anh đều sẽ chăm sóc em thật tốt."

"Tôi không......"

Phượng Nhiễm: "Đúng rồi, anh có đồ muốn tặng em, vốn muốn chờ đến khi bữa tiệc kết thúc sẽ đưa cho em."

Anh ta nói rồi không biết từ đâu lấy ra một thứ, nắm lấy cổ tay tôi đeo vào.

Trên tay tôi chợt lạnh, liền thấy trên cổ tay có thêm một cái vòng phỉ thúy, trong suốt long lanh, tràn đầy bóng mịn.

Phượng Nhiễm: "A, Ninh Ninh em vừa nói gì đó?"

"Tôi nói tôi có thể!"

Phượng Nhiễm cong môi, thậm chí nốt ruồi dưới mắt kia cũng càng thêm động lòng người.

Hu hu hu, muốn chọt.

Lý trí không điều khiển được tay.

Khi tôi đang định chọt vào thì bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh đến từ nơi lạnh lẽo nhất, vừa nhấc đầu liền thấy Lãnh Diệp đang nhìn chằm chằm tôi bằng vẻ như chim rình mồi.

Má, chảnh cún quá.

Tôi bảo đảm, tôi đối với Phượng Nhiễm một chút cũng không thèm, nói thật lòng, tôi đơn thuần chỉ là thèm tiền của anh ta...... Còn có nốt ruồi.

Nam chính quả là nam chính, đối đầu nam phụ bền bỉ lập tức nháy mắt hạ gục đối phương, trực tiếp tống khứ người ta ra ngoài.

Làm tôi không thể không lo lắng cho cuộc sống sau này của Phượng Nhiễm.

Hầy, thân hình gầy còm này, bị Lãnh Diệp giày vò mấy lần thì làm sao mà chịu nổi!

Nhưng mà bây giờ điều tôi nên lo nhất chính là, bởi vì Lãnh Diệp ngu ngốc này sau khi đuổi cổ Phượng Nhiễm ra ngoài vẫn luôn lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm.

Tôi nghi ngờ anh ta muốn dùng ánh mắt đó đông chết tôi, rốt cuộc làm một chiếc điều hoà di động, anh ta cũng chỉ vậy là giỏi.

Vì thế tôi quấn chặt cái chăn nhỏ, nằm liệt trên giường ——



Nghịch điện thoại.

"Khụ ~"

Á, Giang Tầm online.

"Khụ khụ ~"

Để tôi nhìn xem nhắn cái khỉ gì nào.

"Khụ khụ khụ ~ khụ khụ khụ khụ khụ ~"

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, Lãnh Diệp cau mày, từ trên cao nhìn xuống, khóe môi nhấc lên một góc không biết bao nhiêu độ nhưng dù sao cũng là móc mỉa tôi góc độ.

"A, rốt cuộc cô cũng chịu dời mắt khỏi cái điện thoại rồi?"

Nghe đi, đây mà là tiếng người hả? Nếu tôi không làm thế, sợ là anh đã sớm ho chết rồi.

Nhưng mà giảng đạo lý với tên ngốc đều là đứa ngốc, vì thế tôi tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại.

Lãnh Diệp nhịn một lúc, cuối cùng nhịn không được hỏi ra một vấn đề, "Quách Phú Thành là ai?"

Trải qua một loạt phổ cập khoa học, Lãnh Diệp vẫn không biết Quách Phú Thành là ai, nhưng mà không sao, bởi vì anh ta đã quyết định tìm Quách Phú Thành làm người phát ngôn cho Lãnh thị.

Tôi con bà nó không nên gọi là Tiêu Sa Điêu nữa, tôi hẳn nên sửa tên thành Tiêu Thiên Chân, sau đó ký cho anh ta một hai ba bốn năm sáu bảy tám nghệ sĩ để bọn họ debut B vị, so với C vị còn cao hơn một bậc.

Tôi đã có thể thấy trước được mấy nghệ sĩ nhỏ đang kiếm tiền ào ào như nước chảy cho tôi * 罒▽罒 *

Kết quả bị một trận đập cửa cắt ngang ╰_╯