Mưa cuối cùng cũng ngưng, bên ngoài trời cũng đã tối
Mục Liên, Hà Ân và Lý Thạch cùng nhau đốt đuốc vào rừng tìm người
Con đường lên núi khó đi hơn vì mưa, cây cối rậm rạp, cành cây khô ngã chắn đường, nước mưa và bùn đất dính vào y phục và giày
Mới đi được một quãng cả ba đã phải dừng lại thở dốc, y phục của Mục Liên cũng bị rách trên cánh tay và chân rướm máu vì nhánh cây cắt đứt
- Trong rừng buổi tối rất nguy hiểm, chúng ta lại không biết được phương hướng mà con bé đã đi, cũng không thể chia nhau đi tìm vì dễ bị lạc, Liên nhi nghe thúc hôm nay chúng ta chỉ nên tìm dưới núi nếu đến sáng mà A Linh vẫn chưa về chúng ta sẽ nhờ người trong thôn giúp đỡ
- Hà thúc người và Thạch tỷ tìm ở đây, ta vào trong tìm thê chủ, ta lo lắng cho nàng
- Không được, ta không thể để cháu đi vào đó một mình, cháu cứ nghe lời ta, ta hứa ngày mai sẽ nhờ người vào sâu trong núi tìm con bé
Cắn môi hắn im lặng, tiếp tục giơ đuốc lên tìm kiếm
Hà Ân biết hắn đã nghe lời của ông, tìm thêm hai canh giờ nữa cả ba đi xuống núi
Hà Ân giữ Mục Liên lại ngủ cùng mình, ông sợ để hắn một mình hắn sẽ chạy vào núi mất
Một đêm không ngủ, trời vừa tờ mờ sáng Hà Ân đã dắt Mục Liên đến nhà lý trưởng, vì không thể bỏ Lý Thạch ở nhà một mình nên ông cũng dẫn theo
Người mở cửa là phu lang nhà lý trưởng, vào nhà sau khi nhờ lý trưởng kêu người lên núi tìm A Linh, Mục Liên còn hứa chỉ cần có người dám đi vào núi sâu bên trong, không quan tâm có kiếm được cô hay không hắn vẫn sẽ trả mỗi người mười đồng
Nghe số tiền hấp dẫn ai cũng muốn nhận, nhưng khi nghe phải vào sâu trong núi họ lại chần chừ,vì trong núi không những có sói, mà còn có cả hổ và gấu, cuối cùng chỉ có năm người đi vào
Gồm Lai Phúc, Nhân Thiết, A Thuận, Văn Chiêm, và Mộc a di
Theo lời của Hà thúc họ đều là người tốt, lúc trước cũng thường giúp đỡ thê chủ của hắn,
Mục Liên cũng về nhà thay đồ, theo họ vào núi
Nhìn theo đoàn người vào rừng, Hà Ân lo lắng, ông chỉ mong tất cả sẽ an toàn trở về
Trong lúc đó lại có một số người vui vẻ, là đám Bá Hoa và Vượng Tài lúc trước
- Ở đó mà đi tìm, tao chắc chắn nó bị chó gặm không còn một mảnh
- Hừ không chừng bị hổ vồ, hay gấu ăn thịt cũng không chừng
- Cho hôm bữa dám đánh tao, cái thứ như nó phải chết không có chỗ chôn, đồ đê tiện đó
- Các người đang nói gì đó
Hà Ân giận dữ tiến đến trước mặt hai ả
- Ta nói không đúng sao, cái thứ cưới tiện nhân về làm phu lang thì ả ta cũng là tiện nhân thôi
Lúc trước A Linh này dám đánh phu lang của Vượng Tài ả, tuy ả ta không thương yêu vì phu lang mình nhưng để người khác đánh như vậy, không phải là đánh vào mặt ả sao, vậy mà ả lại không dám làm gì, ha bây giờ thì sao, đồ đê tiện đó chết chắc rồi
Ả còn muốn nếm xem mùi của phu lang của tiện nhân đó ra sao,nghe nói công phu trên giường của tên đó rất giỏi, hừ ả phải lấy lại nhục nhã mà thời gian quả ả ráng chịu
- Ngươi...
- Ta làm sao, ta nói không đúng
- Vượng Tài thôi đi, dù sao đều là một loại người như nhau cho nên có người nghe đến thì giật mình thôi
Hà Ân tức đến run rẩy, ông biết khi thê chủ nhà mình mất, nhiều lời đồn xấu về ông rất nhiều, nhưng ông không quan tâm, một lòng chăm sóc đứa con của mình, vậy mà bây giờ ông lại bị mạt sát giữa chốn đông người, trước mặt con của ông, nỗi tức giận biến thành u oán, ông cắn răng tiến lên
Một bóng dáng cao lớn đứng trước mặt ông
Lý Thạch tuy chỉ có suy nghĩ của một đứa trẻ, nhưng cô vẫn nhận biết được có người ức hiếp cha mình
Lý Thạch trong thôn có tiếng khỏe mạnh, tuy là kẻ ngốc nhưng không ai dám trêu chọc
Bá Hoa và Vượng Tài thấy vậy thì cười khẩy rồi chạy trối chết
- Cha người đừng buồn, tiểu Thạch đã đuổi kẻ xấu đi rồi
Nhìn đứa con ông vất vả nuôi lớn giờ đã biết bảo vệ ông, Hà Ân vui vẻ ôm con vào lòng
Bị đồn đãi thì có sao đâu chứ, chỉ cần ông và con mình sống tốt là được rồi
Nhóm người của Mục Liên đã vào sâu trong núi, vì chỉ có một lối mòn để đi nên tất cả đều hướng con đường đó
- Phía trước có mùi tanh , ta nghĩ là mùi của máu
Mộc a di lúc trước là thợ sân, bà ấy bây giờ tuy đã lớn tuổi nhưng giác quan vẫn còn nhanh nhẹn
Đi thêm một đoạn thì đến nơi cần tìm, nhìn hoàn cảnh xung quanh mọi người hoảng hốt
Cây cối ngã loạn xạ, dưới mặt đất nhiều dấu chân, có dấu to dấu nhỏ, trên những cây lớn có nhiều về xướt và vết chém sâu
- Gấu là dấu chân của gấu
Tiếng hét toán lên của Văn Chiêm, mọi người nhìn kỹ lại xác định rõ ràng là của gấu
- Tôi tìm được vật này, Mục Liên huynh nhìn xem phải là mảnh vải y phục của Linh tỷ không
Nhìn góc vải nhuốm đầy máu Mục Liên đưa tay run rẩy cầm lấy
Hắn muốn nói đây không phải là của thê chủ hắn, nhưng hắn lại biết rõ ràng đây là của nàng
- Cũng chưa chắc là A Linh gặp nguy hiểm, có thể cô ấy chỉ bị thương đang nghỉ ngơi ở đâu đó, mọi người cố tìm thêm một lúc nữa, nếu tới chiều vẫn không tìm được người chúng ta sẽ đi báo quan
Trong số người ở đây, ngoại trừ Mộc a di ra thì chỉ có Lai Phúc là lớn tuổi nhất, những người này đều là bạn từ nhỏ của A Linh
- Đi theo ta, phía trước có một cái hang động, ngày trước là ta đã chỉ cho con bé nơi đó, con bé cũng hay ngủ lại khi vào đây, có thể sẽ tìm được người
Sau khi nghe Mộc a di nói xong, mọi người đều thở phào, không phải họ không muốn đi xa tìm người mà trong núi này dù ban ngày hay ban đêm đều mờ mịt nguy hiểm, biết được một địa điểm có thể tìm thấy được A Linh cũng tốt hơn