Xuyên Qua Thế Giới Nữ Tôn Làm Giàu Sủng Phu Lang

Chương 27



- A Liên ta quên đem áo vào rồi, chàng đem vào cho ta được không !


Mục Liên đang ngồi ngoài sân ngắm trăng thì nghe tiếng thê chủ gọi mình


- Được !


Chạy vào trong phòng , sau khi lấy được đồ hắn chạy vào nhà tắm đưa cho nàng


- Thê chủ của nàng đây !


- Ta đang gội đầu, xà bông dính tay, chàng đem vào đây máng lên cho ta đi !


- Vâng !


Hắn vừa mở cửa vén màn vào thì một cánh tay đưa ra kéo hắn vào trong


Mục Liên hoảng hốt ôm lấy cô, chưa kịp định thần lại đã bị người đè vào góc tường hôn sâu


Bàn tay cô véo mạnh lên đầu ngực hắn, đau đớn làm hắn há miệng la lên


- A....


Lựa thời cơ cô nhanh chóng chen lưỡi vào trong, nụ hôn táo bạo ,ướt át hơi nước trong phòng khiến khung cảnh trở nên hương diễm


"Lép nhép, lép nhép "


Tiếng trao đổi nước bọt qua lại, một số vì nuốt không kịp mà chảy xuống cổ áo hắn, chui vào bên trong


Liếm một đường đi xuống


- Ưm...


- Chàng vừa mới tắm xong, không nên để bẩn, ta làm sạch cho chàng


Cô quỳ xuống, nhanh chóng kéo chiếc quần duy nhất hắn mặc trên người xuống


Dùng hai tay đùa bỡn tiểu Mục Liên đang bán cương


- Ô...thê chủ...đừng mà


Dùng hai tay đẩy cô ra khỏi , qua nụ hôn vừa rồi sức lực của hắn dường như mất hết


Cảm nhận cái của mình đi vào khuôn miệng ấm nóng, hắn run lên


Đầu lưỡi cô quấn lấy dương vật hắn, nước bọt như đang thoa lên trơn ướt làm cô ra vào dễ hơn


Nuốt vào phun ra, hút mạnh , hành động được lặp lại nhưng lại khiến hắn như đang trên mây


Khi hắn nhìn xuống chỉ thấy đỉnh đầu cô di động, nhưng thứ khiến hắn để ý hơn là đồ vật bên dưới của mình


Nơi đó được cô nuốt vào nhả ra, thân gậy được thoa bóng nhờ mướt bọt, cương cứng


Cảm nhận được tầm nhìn cô ngước đầu, dùng tay cầm lấy vuốt ve, hôn lên đỉnh đầu cây gậy


Khi hắn nhìn thấy cô dùng đầu lưỡi liếm lấy dịch nhờn được rỉ ra từ lỗ nhỏ, ngước lên nở nụ cười tà mị


- Ư..thê..chủ...A...aaaa


Hình ảnh kích thích khiến hắn ra, tinh dịch bắn đầy lên mặt cô


- A thê chủ để ta lau cho nàng !


Hắn cuống quýt ngồi xuống, dùng cái khăn gần đó lau mặt cho cô


- A Liên chàng ra nhiều lắm !


Đưa tay lên quẹt dấu vết còn lưu lại, đưa lên miệng tà tà liếm đi


- Còn rất ngon .


- Nàng thật xấu !


Hắn chạy ra ngoài, nhìn bóng người chạy trối chết, cô mĩm cười, nhưng khi nhìn xuống phía dưới bản thân


- Đúng là tự làm tự chịu mà ,haiz


Nhanh tay tắm rửa, cô liền chạy vào phòng


Sau khi đóng cửa bước vào, thì thấy một người đang quấn chăn từ đầu đến chân ,kín mít


- A Liên chàng mau ra đi , nếu không sẽ ngộp đấy !


- Không ! nàng lúc nào cũng ức hiếp ta hết !


Nhìn phu lang mình giận dỗi cô muốn cười, nếu như lúc trước chắc chắn chàng ấy sẽ không như vậy


Nhưng bây giờ phu lang của cô biết e thẹn, giận dỗi thể hiện đủ cảm xúc của bản thân chứ không còn lúc nào cũng tự ti và sợ hãi nữa


Cô yêu hắn như thế này chết mất


Cả đời này chỉ cần hắn như thế, mọi thứ khó khăn trên đời này cứ để cô lo


Mục Liên không nghe thấy tiếng động nữa, hé đầu ra nhìn, hắn bắt gặp cô đang nhìn mình với ánh mắt yêu thương


Ánh mắt ấy như muốn nói hắn là thứ quý giá nhất trên đời này vậy, ánh mắt ấy làm cả thân thể và trái tim hắn luân hãm vào trong đó


Cô cúi xuống , dùng tình yêu chân thành nhất đặt lên trán hắn một nụ hôn


Ôm cả chăn và người vào lòng thấp giọng


- Mục Liên ta yêu chàng , ta nguyện dùng cả đời này để yêu chàng !


" Thình thịch, thình thịch.. "


Không biết đây là tiếng tim đập của ai, cũng có thể là của cả hai


Họ yêu nhau, dành tất cả những thứ tốt nhất và sự yêu thương nhất cho đối phương


- Thê chủ ta cũng yêu nàng !


Họ hạnh phúc ôm nhau chìm vào giấc ngủ.


Sáng sớm thức dậy ,vui vẻ hôn lên khuôn mặt xinh xắn của phu lang nhà mình xong rồi cười ngờ nghệch


Lan Linh thấy mình như đứa ngốc, nhưng biết sao được cô nguyện làm đứa ngốc như vậy mà


Nấu ít cháo trắng , chiên thêm ít miếng thịt muối, một ít dưa chua


Làm xong cô nhanh chóng đến nhà Hà Ân thúc trước khi cả hai người đó lên trấn làm việc


Khi cô đến nơi thì hai cha con họ cũng đang chuẩn bị ra khỏi nhà, nhìn thấy cô Hà thúc vui vẻ đón tiếp


Biết cô đến có việc nên cả hai mời cô vào nhà


Sao khi nói rõ ý định của mình là muốn thuê họ làm ruộng cho mình, mỗi ngày sẽ trả bốn đồng tiền công ,mỗi người hai đồng


Hà Ân chưa bao giờ nghĩ sẽ có người chấp nhận thuê ông làm việc, không những vậy còn trả tiền cho ông như sức lao động của phụ nữ


Ông rất muốn nói lời từ chối, nhưng khi nhìn đứa con gái của mình ông lại không thể


Ông biết con ông như vậy cả đời này cũng không thể cưới được phu lang, ông cũng từng suy nghĩ nếu ông có tiền biết đâu sẽ có người tình nguyện gả cho con mình


Ông không mong sẽ có cháu bế bồng ,ông chỉ muốn có người chăm sóc cho con ông khi ông mất đi


Số tiền A Linh trả cho họ là khá nhiều, có tiền ông có thể để dành cho tương lai của Lý Thạch sau này


- Được , A Linh cháu cứ về đi,ngày mai ta sẽ đến nhà cháu lấy lúa giống !


- Cảm ơn Hà thúc, ngày mai cháu sẽ đem qua cho thúc, do cháu phải lên trấn sớm, không biết khi nào về, nên cứ để cháu đem qua là được !


- Tốt !


Đến nhà của Mộc a di, bà ấy sống một mình, phu lang của bà ấy cũng mắc bệnh dịch mà chết, cả hai đều không có con nhưng luôn yêu thương nhau, sau này khi phu lang bà ấy mất thì Mộc a di rất ít khi đi đâu ra khỏi thôn ,chỉ quanh quẩn trong nhà , hoặc đến thăm nhà của nhạc phụ bà ấy


Mộc a di cũng là bạn tốt của mẫu thân A Linh, tay nghề săn bắn của cô ấy cũng là nhờ bà dạy cho


Khi đến nhà thì thấy bà ấy đang tưới hoa, vườn hoa này là ngày trước phu lang bà ấy trồng, đến bây giờ cảnh vật vẫn đẹp như thế,nhưng người thì


Dẹp đi cảm giác xúc động trong lòng, cô vào nhà


Mộc a di ngay khi nghe cô bảo muốn nhờ bà nuôi cá thì rất vui


Thật ra lúc trước bà cũng từng nuôi, trước nhà có một ao cá rất to, nhưng bây giờ trong đó không có cá nữa


Lan Linh muốn mua lại nó nhưng bà không bán, bà nói sẽ cho cô mượn phần ao đó, bà chỉ lấy tiền công nuôi cá thôi


Quyết định với nhau ổn thỏa, cô đưa cho bà ấy hai mươi đồng mua cá nhỏ về thả vào ao


Còn lại ba người Lai Phúc, A Thuận và Văn Chiêm khi nào quán gần đến ngày khai trương cô sẽ đi gặp họ