*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngô Thiệu Trạch tiếp tục hỏi: “Câu thứ hai, có phải anh làm chuyện gì đều nghĩ đến cô ấy đúng không?”
Ừ. Lê Khí thầm nghĩ, không biết bắt đầu từ lúc nào, cậu làm chuyện gì đều vô ý vô tình nhớ đến đôi mắt đen láy sáng ngời như chú nai con kia, nhớ đến lúc cô mỉm cười hai má lúm đồng tiền nông, nhớ đến mùi hương đào ngọt ngào quấn quanh chóp mũi khi thiếu nữ đến gần.
“Nếu như hai câu hỏi này đáp án đều là có, vậy anh đã gần như rơi vào lưới tình. Được rồi, bàn thắng phút cuối cùng đã đến –”
“Thử tượng tưởng một chút nha, nếu có một ngày, có người — Ví như cái tên Cố Tinh Hải đấy, cậu ta nắm tay Bùi Chân, không hề cố kỵ ôm hôn cô ấy. Anh cảm thấy mình chịu nổi không?”
Thiếu niên nghĩ đến khuôn mặt của Cố Tinh Hải, hai người ôm chặt lấy nhau, trên mặt thiếu nữ là nụ cười rạng rỡ không hề che giấu.
Cậu lập tức như rơi vào trong hầm băng, máu toàn thân đông lại.
Ngô Thiệu Trạch thấy sắc mặt Lê Khí không đúng, vội vàng an ủi: “Anh à, em chỉ lấy một ví dụ thôi mà, đừng quá kích động.”
Thân thể căng thẳng của thiếu niên dần dần thả lỏng, thật lâu sau, cậu rũ mắt xuống: “Tôi biết rồi.”
“Biết cái gì?” Ngô Thiệu Trạch thăm dò, “Vậy là anh thích Bùi Chân đúng không?”
Lê Khí không trả lời, nhẹ nhàng đóng quyển sách lại, đứng dậy: “Tôi đi ra ngoài một chút.”
Cậu đi thang máy xuống tầng dưới, đi xuyên qua hành lang dài của khách sạn bước đến hoa viên khách sạn, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, chỉ có mấy du khách vội vàng quay trở về.
Khuôn mặt hơi nóng của thiếu niên ẩn trong bóng tối, hít một hơi thật sâu không khí lạnh giá.
Trái tim đập rất nhanh, sắp nhảy ra ngoài lồng ngực mất rồi.
Trong bóng đêm tối tăm này, rốt cuộc cậu cũng có thể thỏa thích phơi bày tâm ý của mình.
“Ừ, rất thích.”
…..
Sau khi suy nghĩ kỹ, Lê Khí đứng trong hoa viên chờ đợi trong chốc lát, cậu điều chỉnh lại tâm trạng xong chuẩn bị quay trở về khách sạn tìm Bùi Chân, trong lúc đi ngang qua chỗ đình nghỉ mát, lại nghe thấy âm thanh quen tai.
Đôi mắt cậu chợt lóe sáng, vừa cảnh giác vừa tiến gần đến bụi cây.
Trong đình nghỉ mát có một người phụ nữ đang nói chuyện:
“Anh Vương, chúng ta đã lâu không gặp rồi, trong khoảng thời gian này anh có nhớ em không?”
Là Tô Lệ Ngọc.
Thiếu niên mím chặt môi. Thế giới này nhỏ thật, ở đây mà cũng có thể gặp được bà ta.
Một giọng nói đàn ông lạ lẫm vang lên: “Nhớ, tất nhiên nhớ rồi.”
Tô Lệ Ngọc giọng điệu nũng nịu, nghe không giống như người hơn 40 tuổi, ngược lại tựa như thiếu nữ hai mươi tuổi đầu cuồng nhiệt trong tình yêu: “Em cũng nhớ anh lắm. Gần đây thân thể Bùi Hồng Đạt không khỏe, ông ta ở nhà cũng không cho em sắc mặt tốt. Em vì muốn lấy được nhiều tiền hơn, chỉ có thể bấm bụng chịu đựng mà thôi, haizz….”
“Tiểu Ngọc em cực khổ rồi. Giai Giai thế nào?”
“Giai Giai của chúng ta đương nhiên là người ưu tú nhất, ở trường học thành tích rất tốt, lớn lên lại xinh đẹp, gần đây em có giới thiệu cho con bé quen biết với con trai nhà họ Đổng, có chỗ dựa này, chúng ta có thể sớm loại bỏ Bùi Hồng Đạt rồi.”
“…”
Tô Lệ Ngọc tựa vào trong lòng người đàn ông gọi là anh Vương đó, tình ý sâu sắc, căn bản không chú ý đến ở trong bụi cây cách đó một mét, có một chiếc điện thoại đang hướng về phía bọn họ, quay lại rõ ràng hành động thân mật cùng cuộc trò chuyện giữa hai người.
Không biết Bùi Hồng Đạt xem được đoạn video này sẽ như thế nào? Ông ta vứt bỏ người vợ cả vất vả cực khổ đồng hành với mình chỉ để lấy người vợ khác, nhưng bà ta lại ngoại tình với người đàn ông khác. Ngay cả đứa con gái thứ hai mà Bùi Giai ông ta yêu thương nhất, cũng không phải con ruột của ông ta.
Thiếu niên cong khóe môi, nhưng trong mắt không có ý cười.
Đôi mắt màu hổ phách của cậu lộ ra trong bóng đêm đặc biệt sáng ngời, sau khi lưu đoạn video này vào trong album, cậu yên lặng quay người trở về khách sạn.
……
Đêm nay là giao thừa. Mười một giờ tối, bữa tiệc lửa trại được tổ chức như đã định.
Sảnh tiệc bên ngoài của khách sạn đã chuẩn bị thức uống và đồ nướng, mọi người quấn lấy áo khoác ngồi vây quanh đống lửa, tuy nhiệt độ thấp, nhưng một đám người tựa sát vào nhau quay quần bên đống lửa lại rất ấm áp.
Lê Khí và Bùi Chân ngồi bên cạnh nhau, thiếu niên lấy trong balo ra một chiếc chăn đắp lên chân của thiếu nữ.
“Cậu ngồi đó đi, tớ đi lấy một ít thức ăn. Muốn ăn cái gì?” Lê Khí cúi đầu hỏi cô.
“Ừm….” Thiếu nữ nghiêng đầu suy nghĩ, nói một danh sách dài tên đồ ăn, “Nhớ không?”
Thiếu niên bất đắc dĩ khóe môi cong lên, nhéo mặt cô, “Cậu là heo con à?”
Rõ ràng không thể ăn nhiều thức ăn như vậy, những vẫn rất tham lam.
Đợi mọi người cầm một đống đồ ăn thức uống đặt trước mặt, Diêu Băng hào hứng bừng bừng nói: “Chúng ta chơi trò nói thật hay mạo hiểm đi!”
“Ý kiến này hay đấy!” Ngô Thiệu Trạch điên cuồng gật đầu, “Chúng ta ngồi thành một vòng tròn sao? Tớ đi tìm chai bia, xoay vào ai chính là người đó!”
Vòng thứ nhất xoay chia bia, miệng chai chỉ về phía Cố Tinh Hải đang đeo kính râm cùng khẩu trang.
“Tớ chọn nói thật.”
Diêu Băng kích động giơ tay: “Tới tớ hỏi tới tớ hỏi! Cậu cảm thấy nữ minh tinh nào mà cậu từng hợp tác qua ai là người xinh đẹp nhất?”
Ôi, thật là một câu hỏi khó mà.
Cố Tinh Hải suy nghĩ, rồi nói ra tên của một sao nữ nào đó.
Diêu Băng vẻ mặt ghét bỏ: “Dừng, đúng là thẩm mỹ của thẳng nam. Các cậu chỉ thích thích chân dài dáng đẹp đúng không? Kế tiếp!”
Bùi Chân ở một bên cười tủm tỉm quan sát, trước mặt đặt một đống thức uống cô chọn ra một ly, rồi nhấm nháp thứ đồ uống màu hồng trong chiếc ly đế cao.
Ngọt ngào, có mùi rượu thoang thoảng, cho đến bây giờ cô chưa từng uống qua thức uống nào như vậy, lại nhịn không được nhấp thêm một ngụm nữa.
Chai bia lại xoay vài vòng, lần này nhắm ngay vào Ngô Thiệu Trạch.
“Cậu chọn cái gì? Nói thật hay mạo hiểm?”
Ngô Thiệu Trạch là một thiếu niên thích mạo hiểm, tất nhiên là chọn vế sau rồi.
Cố Tinh Hải lộ ra một nụ cười không có ý tốt: “Vậy, cậu có thể thử giả làm con gái không?”
Ngô Thiệu Trạch biểu tình đông cứng: “Cái, cái gì…”
Tranh thủ thời gian cậu ta lên phòng thay đổi trang phục, mấy người còn lại chơi một vòng nói thật hay mạo hiểm nữa.
Bùi Chân đã uống vài ly thức uống rót trong ly đế cao, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng bắt đầu cười ngây ngô. Lê Khí chú ý đến sau đó cầm lấy cái ly của cô lên nhấp một ngụm, là rượu trái cây.
Cậu nhíu mày: “Cậu uống rượu sao?”
Vừa khéo chai bia dừng lại trước ở mặt cô.
“Nói thật!” Thiếu nữ không trả lời câu hỏi của Lê Khí, lộ răng nanh ra lớn tiếng nói.
Bây giờ cô cảm thấy mình là Chúa tể thế giới! Không sợ gì cả! Hãy để cho cơn bão mãnh liệt ập đến đi!
Diêu Băng che mặt: “Khá lắm ranh con, bất cứ khi nào có một hạt đậu phộng*….
(*Bất cứ khi nào có một hạt đậu phộng: là một câu thông dụng trên mạng, toàn câu là “Có đậu phộng thì sẽ không say như thế này”, nghĩa là nói và làm việc gì cho ai đó như thể họ đang say rượu. Nguồn baidu.)
“Các cậu chơi tiếp đi, tớ đưa cậu ấy về phòng.” Lê Khí kéo Bùi Chân đứng lên.
Bùi Chân bĩu môi, muốn thoát khỏi tay cậu: “Không đi, tớ còn muốn chơi mà. Từ đó đến giờ tớ chưa từng chơi nói thật hay mạo hiểm….”
Cô thậm chí còn hướng về phía Cố Tinh Hải muốn ngồi xuống. Ánh mắt Lê Khí tối sầm, lực đạo trên tay bất giác tăng lên vài phần, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn dỗ dành cô: “Ngoan, nếu muốn chơi chúng ta về phòng từ từ chơi được không?”
Thiếu nữ híp mắt nhìn cậu, “Thật không?”
“Thật.”
“Được, chúng ta đi thôi.” Bùi Chân nắm chặt góc áo của cậu giật mạnh, vội vàng như thể sắp làm chuyện gì đó không thể để cho ai biết, “Mau lên mau lên!”
Lê Khí: “….”
Mới uống ba ly, như thế nào lại có thể say thành như vậy.
Cậu xoay người ôm lấy thiếu nữ, nhấc đôi chân dài đi nhanh về phía thang máy khách sạn.
Bùi Chân kêu lên một tiếng, lúc kịp phản ứng lại mình đã nằm trong lồng ngực của thiếu niên.
Trên người cậu có mùi thơm sữa tắm tươi mát, theo tầm mắt của cô di chuyển lên trên, có thể nhìn thấy đường nét ưu việt trên phần cằm của thiếu niên, cái cổ thon dài, còn có yết hầu miêu tả sinh động tản ra hormone nam tính.
Bùi Chân bị sắc đẹp quyến rũ, đầu óc mơ mơ hồ hồ, duỗi ngón tay ra chạm vào yết hầu của thiếu niên, nói ra sự thật mà bấy lâu nay cô luôn giấu trong lòng: “A Khí –”
“Con mẹ nó cậu thực sự quá đẹp trai.”
Hô hấp của thiếu niên nghẹn lại. Xong rồi, thực sự uống say mất rồi, cô gái nhỏ của cậu đã bắt đầu động tay động chân.
Lê Khí vừa buồn cười vừa tức giận mà cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt của thiếu nữ như trái đào chín mọng, đáng yêu lại ngon miệng.
Trong lòng của cậu sinh ra một chút khát vọng không thể nói thành lời, chỉ có thể bất động thanh sắc quay đầu đi.
Cửa thang máy mở ra, bên trong có rất nhiều người đang đứng.
Lê Khí lên tiếng nói ngại quá, rồi ôm Bùi Chân vào thang máy.
Một bạn nhỏ kéo góc áo mẹ của mình, nhỏ giọng nói nhưng tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe thấy, nói:
[Mẹ ơi, bạn gái của anh trai kia hình như uống say rồi.]
Người mẹ trẻ rất xấu hổ, vỗ đầu con trai: “Đừng nói lung tung.”
Bạn nhỏ ngẩng đầu lên, ngây ngô nhìn mẹ: “Con không nói lung tung, chị ấy uống say không đi đường được, cho nên anh trai kia mới ôm chị ấy.”
Bùi Chân nghe thấy cậu bé nói như vậy, không phục từ trong khuỷu tay rắn chắc của thiếu niên ngẩng đầu lên, giơ nanh múa vuốt phản bác: “Chị không có uống say nhé!”
Trong thang máy có người nhịn không được phụt cười một tiếng.
Trên mặt Lê Khí không có biểu hiện gì, nhưng toàn bộ vành tai ửng đỏ, dùng tay quay đầu thiếu nữ trở về che miệng cô lại: “Cậu yên lặng một lúc đi.”
Bùi Chân tay chân đạp loạn: “%U*^….”
…..
Sau một phen khó khăn trắc trở cuối cùng cũng đã đến phòng, Lê Khí nhẹ nhàng đặt thiếu nữ lên giường, quay người đi vào phòng tắm xả nước vào bồn tắm.
“Tắm rửa xong sẽ tỉnh táo một chút.” Lê Khí kiểm tra nhiệt độ nước, vừa phải. Da thịt thiếu nữ mềm mại, quá nóng sẽ đỏ lên, quá lạnh lại sợ cô bị cảm.
Bùi Chân thở hổn hển ngồi trên giường, bĩu môi lầm bầm: “Tớ không muốn tắm, hôm nay tớ đã tắm hai lần rồi, tay cũng nhăn nheo. Không phải vừa rồi cậu nói muốn chơi trò nói thật lòng hay mạo hiểm với tớ à?”
Giọng điệu của Lê Khí đầy cưng chiều: “Ngoan, cậu tắm xong tớ sẽ chơi với cậu nhé.”
“Tớ không muốn.” Thiếu nữ khoanh tay, “Chơi ngay bây giờ.”
“Được, vậy bây giờ chơi. Nhưng cậu phải uống chút gì đó cho tỉnh rượu.” Lê Khí gọi điện thoại cho nhân viên phục vụ phòng, “Đây là phòng 1201. Làm phiền đưa một ly nước bưởi chum* đến đây.”
(Nước bưởi chum)
Cúp điện thoại, Lê Khí quay đầu, phát hiện thiếu nữ đã nằm trên giường nhắm mắt lại. Cậu đưa tay vỗ nhẹ lên hai má hơi phúng phính của thiếu nữ, “Ngủ rồi à?”
Hàng lông mi của Bùi Chân nhẹ run lên, nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền: “Không có….Tớ chỉ nhắm mắt một lúc thôi.”
Rõ ràng buồn ngủ không mở mắt lên nổi, vẫn còn cố cãi.
Lời thật lòng sao? Lê Khí bỗng nhiên nổi lên ý xấu. Lúc này đặt câu hỏi cho cô, cô sẽ trả lời tất cả sao?
Cậu dứt khoát tiến đến gần một chút, mãi đến khi có thể nhìn rõ từng cọng lông tơ trên khuôn mặt của thiếu nữ: “Vậy – Cậu có dám nói cho tớ biết tên thật của cậu không?”
“Tên thật? Cậu không biết sao?” Thiếu nữ cảm thấy khó hiểu, “Ba của tớ họ Bùi, ba mẹ hy vọng tớ trở thành một người chân thành, vì vậy bọn họ đã đặt cái tên này cho tớ.”
Cô nhắm mắt lại đánh Lê Khí một cái, “Khốn kiếp! Đã quen biết nhau lâu như vậy mà cậu vẫn không nhớ được tên của tớ à! Cậu không phải là thiên tài sao? Lặp lại 100 lần cho tớ!”
Thiếu nữ uống say lúc nói chuyện có một cảm giác cực kỳ ngây thơ, thiếu niên bị dáng vẻ tức giận thở hổn hển của cô chọc cười, nói từng chữ một: “Bùi, Chân.”
Tuy rằng tên giống với đại tiểu thư nhà họ Bùi, nhưng Lê Khí càng nhận thức rõ ràng hơn, hai người bọn họ chính là hoàn toàn khác nhau.
Người trước mắt này, là người cậu thích.
Cậu tiếp tục hỏi: “Vậy năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
Thiếu nữ nhắm mắt lại cười khanh khách: “Tiêu rồi A Khí, cậu uống say rồi à. Tớ rõ ràng cũng 17 tuổi giống cậu mà!”
“…” Rốt cuộc là ai say rượu vậy.
Khóe môi của cậu cong lên, tiếp tục hỏi: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là vào lúc nào?”
Thiếu nữ suy nghĩ: “Hình như là một ngày mưa. Cậu đứng trong vườn hoa, toàn thân ướt sũng, vô cùng vô cùng đáng thương.”
Quả nhiên. Lê Khí thầm nghĩ, trong đầu hiện ra tình cảnh ngày hôm đó. Trời đất u ám, mưa to như trút nước, thiếu nữ cầm dù từng bước đi về phía cậu.
Dưới lầu có người la lên: “Sắp đến năm mới rồi!”
Bắt đầu đếm ngược.
“Mười!”
“Chín!”
“….”
“Ba!”
“Hai!”
“Một!”
“Chúc mừng năm mới!”
Pháo hoa sáng chói rực rỡ bắn lên bầu trời, thắp sáng một mảnh trong đêm tối vô tận. Những đóa hoa xinh đẹp nở rộ trên bầu trời.
Thiếu nữ mở to mắt ngồi dậy, tập trung tinh thần chăm chú nhìn bên ngoài cửa sổ.
“Đẹp quá, A Khí.”
Một năm mới đã đến.
Thiếu niên tiến đến gần cô, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại rất nghiêm túc, nói từng chữ một: “Năm mới vui vẻ, Chân Chân.”