Trong lòng Từ Lăng Tường kinh hãi: “Tu vi của ngài đã cao đến mức đó rồi sao!”
Nói gì thì cũng đã muộn, một lưỡi kiếm đã xuất hiện trong lòng bàn tay của Ninh Miễn, đ.â.m ngược lại về phía ông ta, nhắm thẳng đến giữa miệng.
“Tiên Quân tha mạng-”
Đã muộn rồi.
Từ Lăng Tường vừa dứt lời thì đã thấy Tiên Quân phi thân tới, bụp một phát phế bỏ tất cả tu vi của ông ta.
“Từ Lăng Tường phạm tội khi quân, ném xuống hạ giới, đưa vào đường súc sinh.”
“Không!”
Giọng nói Ninh Miễn lạnh lùng: “Ngươi và đứa con thứ của ngươi đúng là rắn chuột một ổ.”
Từ Lăng Tường cũng tự biết có cầu xin cũng vô dụng, nhanh chóng bị người bắt đi, trong công đường lại trở nên yên tĩnh.
- --
Ninh Miễn ngồi ở công đường đến lúc mặt trời chiếu rọi, những người biết anh lịch kiếp trở về đến thăm từng đợt từng đợt, nhưng anh vẫn không đợi được người muốn gặp.
Giữa trưa, Ninh Miễn rời khỏi công đường, đi trấn áp cực nóng của Ma Tôn. Đúng như lời hộ vệ nói, tiếng động của Ma Tôn dần dần biến mất.
Lúc trước Ma Tôn mê hoặc cha con Từ Lăng Tường, quấy nhiễu Ninh Miễn chuyển thế, khi Dư Tương đề xuất chia tay, anh đã khôi phục trí nhớ, tính đến Ma Tôn thức tỉnh trong cơ thể Hứa Chấn Uyên, dứt khoát tương kế tựu kế, Dư Lộ và Ma Tôn có nút thắt không rõ ràng, hồn phách của Hứa Chấn Uyên vẫn chưa biến mất. Chỉ cần Hứa Chấn Uyên mượn cơ hội Ma Tôn bị thương rồi thức tỉnh, Ma Tôn sẽ cực kỳ suy yếu, rời khỏi cơ thể Hứa Chấn Uyên, cộng thêm linh hồn nơi dị thế bị trọng thương, nếu không có khả năng trở lại nơi này, sẽ rơi vào luân hồi, rất có khả năng dây dưa cùng một chỗ với Dư Lộ.
Đèn hồn của Dư Lộ đã tắt, nhưng thần hồn của Ma Tôn vẫn mạnh mẽ hơn cô ta, bởi vậy chỉ còn lại hơi thở yếu ớt.
Ninh Miễn suy nghĩ một lát, giơ tay lên tăng thêm một cấm chế, tránh để cho thần hồn kia trở về, tận tâm như thế, sớm muộn gì Ma Tôn cũng tan thành mây khói.
Làm xong những thứ này, Ninh Miễn trở lại chính điện, muốn truy tìm tung tích của Dư Tương.
Dược đồng đến bẩm: "Tiên Quân, ngài có muốn đến dược điền trước hay không? Ngày trước tộc trưởng Phượng Hoàng cầu kiến, muốn lấy linh chi trong dược điền của ngài nuôi dưỡng một phượng hoàng nhỏ còn chưa vỡ vỏ trong tộc của bọn họ. Nhắc đến cũng kỳ quái, phượng hoàng nhỏ kia đã hơn hai ngàn tuổi, nhưng vẫn chưa xuất thế, huyết mạch Phượng Hoàng nhất tộc rất trân quý, hai ngàn năm này vẫn chưa có con nối dõi, không trách được tộc trưởng Phượng Hoàng tự mình tới đây cầu xin ngài.”
"Phượng hoàng nhỏ?"
Ninh Miễn nhớ tới, nhiều năm trước đã nghe nói phượng hoàng nhỏ này là con của tộc trưởng tiền nhiệm của Phượng Hoàng nhất tộc, nguyên nhân vẫn chưa xuất thế là do bị thương từ trong bụng mẹ, mặc dù không trí mạng, nhưng thần hồn không trọn vẹn, lưu lạc bốn phương, đến nay được nuôi dưỡng ở thánh địa của phượng hoàng nhất tộc.
Chờ đã ——
"Tộc trưởng Phượng Hoàng tộc tới xin linh chi vào ngày nào, rốt cuộc là vì sao?
Dược đồng vội vàng báo cáo cẩn thận: "Tộc trưởng Phượng Hoàng tộc tới từ sáu mươi năm trước, nhìn thấy ánh sáng đỏ quanh thân phượng nhỏ bắt đầu lưu chuyển, ước chừng thần hồn đã được chữa trị từ từ. Linh chi lâu năm nhất trong dược điền của Tiên Quân rất thích hợp để nuôi dưỡng phượng hoàng nhỏ, nhưng thần thấy ông ta biết Tiên Quân am hiểu việc luyện đan, muốn lấy linh dược của Tiên Quân.”
Tộc trưởng đương nhiệm là em trai ruột của tộc trưởng tiền nhiệm, dưới gối cũng không có con cái, cực kỳ coi trọng phượng hoàng nhỏ chưa xuất thế này.
Ninh Miễn nghĩ tới điều gì đó, lại suy tính một lần nữa.
Lúc trước anh sốt ruột đi tìm người, cho rằng Dư Tương sẽ chuyển thế hoặc trở lại thân phận tán tiên của cô ở đây, anh chỉ đoán cô ở dưới trần gian, nhưng nghe cô kể về nói qua trải nghiệm ba kiếp, thế mà rất phù hợp với tình trạng của phượng hoàng nhỏ có thần hồn lưu lạc bốn phương này.
Sáu mươi năm trước, chính là thời gian Dư Tương xuyên tới thế giới của Ninh Miễn.
DTV
Dược đồng không hiểu vì sao Tiên Quân lại lộ ra... vẻ mặt kích động như vậy?
Một lát sau, nét vui mừng trên gương mặt Tiên Quân càng đậm, cậu ta chưa từng thấy Tiên Quân vui vẻ như vậy.
"Bây giờ tộc trưởng Phượng Hoàng tộc đang ở đâu?"
“... Tiên Quân không có ở đây, ông ta nói ngày khác sẽ tới.”
Ninh Miễn gật đầu, đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng luyện đan, cầm lấy viên đan dược cực phẩm, lại đi đến chỗ nhánh linh chi lâu năm nhất kia.
Dược đồng không theo kịp tốc độ của anh, chỉ thấy Tiên Quân cầm mấy thứ này, cũng không gọi linh thú mà tự mình phi thân rời đi.
A, đúng rồi, sao lại không thấy tên Tỳ Hưu rắm thối kia đâu nhỉ?
Đám người trên tiên giới tình cờ gặp được Tiên Quân, ai cũng cực kỳ tò mò, anh lịch kiếp trở về không đi bái kiến Thiên Đế, mà lại vội vàng đi Tây Châu, đó không phải là địa bàn của Phượng Hoàng hay sao?