Xuyên Thành Vật Hi Sinh Đành Tìm Đường Chết

Chương 30: Thùng băng



Cố phu nhân thấy nữ nhi đáp ứng sảng khoái như vậy, trong lòng ngược lại có chút hối hận vì đã lỗ mãng, nhưng loại thuốc này thật sự rất khó lấy được, là bà đã tiêu một số tiền lớn để mua từ một vị lão đại phu quen biết —— đương nhiên trong bụng hoàng phi hoài thai long chủng là có thể một bước lên trời, nhưng bà từng chính mắt nhìn thấy đường tỷ nhà mình chết vì rong huyết hậu sản, trong cung càng không thể so bằng nơi khác, thay vì cả ngày lo lắng đề phòng sợ hãi xảy ra chuyện, không bằng tự mình giải quyết loại phiền toái này để bản thân thanh tịnh.

Còn Cố gia...... nào tới mức nam nhân phải dựa vào nữ nhân để đổi lấy công danh lợi lộc chứ? Tuy rằng trải qua các đời, nhà ngoại lập công không ít, nhưng bị mưu hại lại càng nhiều hơn, Cố phu nhân từ trước đã không vui chuyện con gái tiến cung, thà rằng một đời nàng yên lành bình an, chứ không muốn nàng bị người đố kỵ xem thành thịt cá.

Cố Tuệ không ngờ vị mẫu thân mập mạp này thế mà lại có suy nghĩ tiên tiến đến vậy, cổ đại rất quan trọng chuyện con nối dõi, cho nên tư duy của Cố phu nhân có thể nói là vượt mức quy định —— mà những thứ này hoàn toàn xuất phát từ một lòng yêu con gái sâu sắc.

Hốc mắt nổi lên chua xót lần thứ hai, Cố Tuệ nhịn khóc mỉm cười, "Nương còn chưa kể chuyện trong nhà cho con đâu."

Lại nói, đối với tin tức về Cố gia, nàng cũng cái biết cái không, nha đầu Tiểu Trúc kia một lòng trung trinh, những lời tuôn ra từ miệng nàng đương nhiên đều là tốt. Nhưng, đó chỉ là những chuyện trước khi nàng tiến cung, khi đó Cố Tuệ còn chưa được phong làm quý phi, vậy liệu hiện giờ Cố gia còn có thể gió êm sóng lặng không?

Đạo lý không màng hơn thua, không phải người nào cũng có thể hiểu.

Cố phu nhân khinh thường bĩu môi, "Đại bá ngươi luôn luôn không để ý tới nhà chúng ta, ta cũng không thèm đi nịnh hót hắn, cha ngươi từ trước đến nay vẫn luôn kín miệng như hồ lô, hiện giờ còn bận việc trị thủy, cũng không đến mức gây thêm phiền toái cho ngươi, chỉ có đại ca ngươi...... Ta nghĩ, vẫn nên đưa vào quân doanh rèn luyện hai năm đi, đỡ phải nghe hắn mỗi ngày ồn ào nói kiến công lập nghiệp gì đó, cánh chưa cứng đã muốn bay."

Cố Tuệ cũng biết người đại ca ruột này, nghe nói đọc sách không thông, chỉ biết lý luận suông —— đương nhiên không thể tránh được khí phách thiếu niên, chỉ mong đừng học đám vô lại kia, suốt ngày chơi bời lêu lổng, trêu hoa bắt bướm là được.

Mà thật ra không thành tài lại là chuyện tốt, Cố thị đã có một vị tướng quân, nếu nhị phòng cũng đi theo tranh công, thứ nhất sẽ chọc đại phòng không vui, thứ hai, ở trong mắt hoàng đế cũng là tai hoạ ngầm —— cái gọi là vô dụng không thèm dùng, mới là trọng dụng, dù sao của cải của Cố gia cũng đủ để không người nào đói chết.

Hai mẹ con nói một chút chuyện ngoài lề, mắt thấy thời gian đã không còn sớm, Cố phu nhân chỉ phải đứng dậy tạm biệt, trước khi đi, bà lướt nhìn nữ nhi tràn đầy lưu luyến, lại móc ra một vật từ trong tay nải ra, nói: "Con cầm đi, nương không có gì để trợ cấp cho con, mấy thứ này tốt xấu gì cũng có thể đút lót cung nhân, không đến mức để con quá mức gian nan."

Cố Tuệ sờ một cái liền biết là bạc, ngược lại cảm thấy phỏng tay đến hoảng, vội vàng chối từ cười nói, "Nương, nữ nhi là quý phi, ngài còn sợ con bị người bắt nạt sao? Chớ nói thiếu bạc, con còn phải đưa cho người chút bạc nữa đấy."

Nàng biết tình cảnh trong nhà cũng không dư dả, vốn dĩ đại bá phụ đã hà tiện, còn không chịu chia phần cho huynh đệ, Cố nhị lão gia lại là người chỉ biết làm việc không thèm động não, không hiểu nửa điểm đạo lý đối nhân xử thế, ngược lại còn dùng tiền của hồi môn của thê tử —— bản thân Cố phu nhân đã hận đến mức không thể bẻ một khối bạc thành hai nửa, Cố Tuệ sao lại nhẫn tâm nhận đồ từ bà nữa chứ?

Nhưng thương thay cho tấm lòng của cha mẹ thiên hạ, cho dù nàng nói ba hoa chích choè thế nào, Cố phu nhân vẫn không tin, "Con mới đến, có thể tích cóp được bao nhiêu chứ? Cho dù thật sự không thiếu, nhưng con cũng nên nhận lấy đi, coi như là để nhớ nương thôi cũng được."

Rồi ép buộc Cố Tuệ nhận lấy.

Cố Tuệ không thể từ chối được, chỉ phải tiếp nhận cái bao màu lam kia, ôm vào trong ngực, nhìn phụ nhân tập tễnh rời đi —— bà ấy mập mạp, tuy đang là mùa thu, đi vài bước cũng ra mồ hôi đầy người, trông càng nặng nề —— trong lòng ngăn không được xẹt qua một tia sầu bi, một vị mẫu thân yêu con gái như mạng như vậy, chẳng lẽ thật sự phải để bà ấy nghe được tin dữ con gái mất sao?

Vốn dĩ cảm thấy chuyến này sẽ là giải thoát, nhưng sau khi nhìn thấy vị trước mắt, nếu nàng còn nhất ý cô hành*, có lẽ sẽ tạo ra hậu quả không thể lường được.

* Ngoan cố theo cách nghĩ chủ quan của mình mà làm, không tiếp thu ý kiến người khác.

Cố Tuệ không dám tiếp tục nghĩ nữa.

Đem bạc tới tẩm điện, mở ra đếm đếm, ước chừng hai ba trăm lượng, Tiểu Trúc líu lưỡi nói: "Đây đã bằng nửa năm bổng lộc luôn rồi."

Có thể thấy Cố phu nhân phí rất nhiều sức lực mới lấy ra được số tiền này.

Lúc này còn nhiều lời nữa đều là phí công, Cố Tuệ chỉ dùng lực hít hít mũi, miễn cho nước mắt rơi ra lần thứ hai. Bỗng nhiên nhớ tới mẫu thân lại đây một chuyến, ngay cả chén nước cũng chưa mời bà ấy uống, Cố Tuệ càng thấy thẹn với lòng, giờ này khắc này, cái loại thân phận ngăn cách này đã biến mất không thấy, nàng đã thật sự xem người này thành mẫu thân thân sinh của mình.

Nàng đương nhiên không thể làm một nữ nhi bất hiếu. Cố Tuệ quyết định có qua có lại, đương nhiên nàng không có gì để đưa, nhưng lần trước có học luyện thêu hoa, làm qua loa đại khái được vài món thêu phẩm, đưa cho mẫu thân mang về ngắm cũng tốt, trên giá đồ cổ có mấy bình hoa nhữ diêu sản, giá trị không ít tiền, là đồ hoàng đế thưởng, nhưng chẳng qua cũng là mượn hoa cúng Phật mà thôi.

Vì thế nàng và Tiểu Trúc đồng tâm hiệp lực quấn lại, lại nhờ Phúc Lộc hỗ trợ, phái người đi một chuyến đến Cố gia ——hiện giờ tất nhiên nàng không tiện ra cung, Tiểu Trúc thân là thị nữ của nàng, cũng cùng tình cảnh.

Nào biết Phúc Lộc lại cười nói: "Nương nương không cần lo lắng, bệ hạ đã sớm bố trí lễ đáp rồi, là ấn theo quy cách cáo mệnh nhất phẩm mà chuẩn bị, một chút nữa sẽ đưa đến nhà."

Cố Tuệ:... May mà Thẩm Trường Trạch còn chút lương tâm, nhưng tính tình người này cũng lạ thật, cứ ngỡ hỉ nộ vô thường, kết quả lại là miệng dao găm tâm đậu hủ —— cho dù ngoài miệng hắn khắc nghiệt cỡ nào, nhưng cuối cùng vẫn không dám đắc tội cha vợ.

Trong lòng Cố Tuệ ngăn không được có chút đắc ý, nàng không chịu thừa nhận đó là vì nàng có hảo cảm với Thẩm Trường Trạch, chỉ cảm thấy thuần túy là xuất phát từ lòng hư vinh của nữ nhân mà thôi.

Nhưng nàng vẫn lắm miệng hỏi một câu, "Gần đây bệ hạ bận chuyện gì thế?"

Phúc Lộc mịt mờ nhắc nhở nàng, "Bệ hạ bận việc của Bạch gia."

"Bạch gia? Vừa mới tấn phong nàng lên thành Bạch tài tử, nhà mẹ đẻ cũng được phong cho một chức quan sao?" ngay cả bản thân Cố Tuệ cũng chưa nhận thấy trong lời mình có vị chua lòm, người ta thường nói lâu ngày sinh tình, Thẩm Trường Trạch ngoài miệng cho dù đã phủi sạch thế nào, nhưng ngày ngày ở chung một phòng với mỹ nữ, cũng khó tránh khỏi bị đong đưa.

Phúc Lộc chỉ cười không nói, nghĩ thầm dáng vẻ này của Quý Phi nương nương thật hiếm thấy, trở về phải báo cho bệ hạ biết mới được.

Nhưng tươi cười trên mặt hắn dừng ở trong mắt Cố Tuệ lại bị xem thành cam chịu —— trách không được mấy ngày nay cũng không thấy tung tích của Bạch Thanh Thanh đâu, nói cho dễ nghe, tình tỷ muội cuối cùng cũng đánh không lại nam nhân.

Thẳng đến mấy ngày sau, chân tướng sự việc rốt cuộc mới bại lộ. Thì ra một bà con xa của Bạch gia nghe đồn cô nãi nãi thành quý nhân trong cung, liền nương danh hào của Bạch tài tử mà tác oai tác oái, chiếm đoạt trên dưới một trăm mẫu đồng ruộng ở kinh, trên đường phát sinh xung đột, còn vô ý đụng vào hai người ở bờ ruộng, đâm người ta hỏng đầu, không thể giữ được tánh mạng, sự tình ầm ĩ đến Kinh Triệu Phủ, người liên quan đến hoàng thích, phủ doãn không dám xử lý, chỉ phải đệ tầng tầng sổ con hướng lên trên, chờ hoàng đế xử lý.

Lại nhớ đến chuyện Bạch Thanh Thanh bị Cố Tuệ tát tai lúc trước, dư luận trong cung không ngăn được chuyển biến thật lớn, trách không được từ trước đến nay quý phi tính tình cực tốt đột nhiên lại làm khó dễ, chắc là vì muốn cảnh tỉnh Bạch gia, lén lút ém xuống việc này —— nói đến việc chiếu cố mặt mũi hoàng đế, bất kỳ ai cũng không dụng tâm bằng quý phi, có phải đây mới là lo trước nỗi lo của thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ chăng?

Ngay cả Cảnh thái hậu cũng tặng hai khối vải tốt nhất đến, xem như khen ngợi nàng công tư phân minh, không hổ là đứng đầu đàn phi.

Duy chỉ có mỗi Thẩm Trường Trạch là vẫn bộ dáng mặc kệ kia, giống như phong ba bên ngoài đều không liên quan đến hắn —— Cố Tuệ không ngăn được hoài nghi hắn thật sự động tình với mình, nếu không hoàng đế làm bộ làm dáng thế nào cũng nên đến xem nàng, sao lại còn xa cách như vậy chứ? Trừ phi hắn thật sự bị tổn thương.

Nhưng chuyện này có liên quan gì tới nàng? Cố Tuệ không thể che lại lương tâm mà chuyển hoá sự đồng tình thành tình yêu được, huống chi trên đời này đến tột cùng vẫn có rất ít tình yêu vẹn toàn, phần lớn mọi người đều có cũng được không có cũng chẳng sao, về điểm này, ít ra ông trời vẫn còn công bằng.

Cố Tuệ rất nhanh đã bình tâm lại, hiện tại nàng không có khao khát muốn chết, bởi vì gần đây không tìm thấy cơ hội thích hợp để lộ chuyện mang thai giả ra ngoài, thứ hai, thái độ của Cố phu nhân ít nhiều làm nàng có chút đắn đo, nếu nàng chết nhất định sẽ mang đến thương tổn cho người, vậy nàng phải tìm cách để tránh hoặc hạ thấp loại thương tổn này xuống tới thấp nhất có thể.

Trước khi nàng nghĩ kế sách vạn toàn, tạm thời nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Vốn tưởng rằng Thẩm Trường Trạch sẽ vắng vẻ nàng thẳng đến cuối năm, khi đó chắc nàng chỉ có thể nhét gối đầu vào bụng để giả con vua, nào ngờ còn chưa đến 10 ngày, Phúc Lộc đã mang da mặt dày lại đây tìm nàng, nói là hoàng đế phát bệnh, muốn mời nàng qua đó nhìn xem —— dù sao hai lần trước Quý Phi nương nương đã ứng phó rất ung dung.

Cố Tuệ tỏ vẻ hoài nghi, "Nhưng hôm nay lại không phải mười lăm."

Chẳng lẽ chủ tớ hai người thông đồng nghĩ cách bắt ba ba trong rọ? Nàng không dễ bị mắc mưu như vậy đâu nha.

Phúc Lộc đau khổ nói: "Là thật mà! Nô tỳ nào dám lừa ngài chứ? Nếu có nửa chữ lừa dối, nguyện bị ngũ lôi đánh đầu, không được siêu sinh."

Một mặt nhìn trời thở dài: "Từ ngày hôm trước Bạch tài tử bị Thái Hậu nương nương kêu đến Ninh Thọ Cung phạt quỳ, đến nay cũng chưa trở về, ngày nào tâm tình bệ hạ cũng tệ, hôm nay càng bị kịch liệt đau đầu, nô tài thấy vậy thật sự không tốt, lúc này mới cả gan tới mời nương nương ngài, nếu thái y hữu dụng, không phải trực tiếp đã đến Thái Y Viện rồi sao?"

Trong lòng ngược lại có chút hổ thẹn không dám đối mặt, vốn dĩ hắn cảm thấy hoàng đế phải lòng Quý Phi nương nương, nhưng biểu hiện mấy ngày nay, tựa hồ bệ hạ thích Bạch tài tử càng nhiều hơn chút? Vừa rời xa nàng ta đã trà không nhớ cơm không nghĩ, tấu chương cũng uể oải ỉu xìu mà phê, chẳng lẽ bệ hạ là nam nhân ba tim hai lòng?

Mắt thấy vẻ mặt Phúc Lộc như thể thần tượng bị phốt nhân phẩm, Cố Tuệ cũng lười nhắc nhở hắn, hoàng đế có tới 3000 giai lệ, muốn yêu đương mấy người mà không được chứ?

Đương nhiên nàng biết nguyên nhân sự thật, chỉ là bởi vì Thẩm Trường Trạch đã quen mùi hương trên người Bạch Thanh Thanh, hiện giờ chợt dừng thuốc, cũng giống như nghiện ma túy bị phát tác —— điển hình cho giai đoạn phản ứng.

Lòng tự trọng của hoàng đế lại hết sức mạnh mẽ, không chịu mở miệng đến cung thái hậu đem Bạch Thanh Thanh về, huống chi Cảnh thái hậu hạ đã quyết tâm gϊếŧ gà dọa khỉ, quý phi thì thôi, nếu ngay cả một cái tài tử cũng không chế phục được, bà ấy còn quản lý hậu cung thế nào —— lại nói, là do chính Bạch gia tự đụng vào họng súng, mới một cái tài tử đã kiêu ngạo đến như vậy, nếu được nâng chi vị lên còn ngang ngược bao nhiêu?

Thái y thật đúng là không nhìn ra bệnh tình hoàng đế có bao nhiêu nghiêm trọng, càng không cách nào trị liệu, ít nhiều có nàng là người đời sau kiến thức rộng rãi, cũng được, lúc này coi như nàng làm Bồ Tát một hồi đi.

Cố Tuệ trấn định thay quần áo trang điểm, lại kêu Tiểu Trúc mang một thùng nước lạnh vào, giao cho Phúc Lộc, "Xách theo, bổn cung sẽ đi cùng ngươi."

Phúc Lộc bội phục sát đất, không dám ghét bỏ thùng nước nặng, càng không dám hỏi kia thùng băng kia là dùng làm gì —— Quý Phi nương nương đa mưu túc trí như vậy, nhất định sẽ không hại bệ hạ đúng không?

Nhưng nếu hắn biết Cố Tuệ định thùng băng này để khiêu chiến hoàng đế, chỉ sợ chết tâm cũng có.

--

Chương sau hấp dẫn lắm mọi người ạ o(≧∀≦)o