Chủ sạp cao gầy hạ thấp giọng, nói chuyện bằng giọng điệu vô cùng bí ẩn: “Trong núi này có một đám sơn tặc chuyên ra tay với kẻ yếu. Cho nên võ giả vào núi một là cường giả thực lực rất mạnh, hai là nhiều người đi cùng nhau”.
“Còn có cả sơn tặc á?”, Vân Mạc cau mày, trước đó hắn thật sự không biết chuyện này: “Chẳng lẽ các thế lực lớn mặc cho chúng cướp bóc à?”
“Ha ha, bọn chúng hiểu rất rõ dãy núi Vân Thượng này, có người truy đuổi, bọn chúng sẽ trốn vào sâu trong dãy núi. Những nơi đó có rất nhiều yêu thú cao cấp khả năng chiến đấu rất đáng sợ, làm gì có ai dám mạo hiểm đi tiêu diệt chứ?”
Nghe thấy thế, Vân Mạc nhất thời cau mày, có một đám người như thế đúng là khá nguy hiểm. Hắn tuỳ tiện đi vào khó đảm bảo sẽ không gặp mặt những tên cướp này.
“Thực lực của chúng thế nào?”, Vân Mạc dò hỏi. Nếu những tên cướp này quá mạnh thì hắn chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ vào núi một mình thôi.
“Đa phần là cao thủ Hoá Mạch Cảnh, nghe nói lão đại của chúng đã là Nhập Linh Cảnh rồi! Đám người đó rất khát máu, một khi rơi vào tay chúng thì gần như không có cơ hội sống!”
Vân Mạc cười khẩy, chợt hiểu vì sao những người kia lại chỉ trỏ hắn như thế, cũng hiểu lý do chủ sạp kia muốn mua Hàn Dạ của hắn, hoá ra những người này cho rằng hắn đi vào rồi sẽ không ra ngoài được nữa. Nghĩ lại thì thấy cũng đúng, một võ giả Luyện Thể Cảnh bình thường đi vào dãy núi Vân Thượng, dù may mắn không bị yêu thú nuốt chửng e rằng cũng sẽ bị bọn cướp hung tàn giế t chết.
Tiếc là Vân Mạc không phải võ giả Luyện Thể Cảnh bình thường, với thực lực bây giờ, thậm chí hắn còn dám chiến đấu một trận với võ giả Hoá Mạch Cảnh đỉnh phong. Nếu gặp phải thủ lĩnh sơn tặc Nhập Linh Cảnh, hắn vẫn tự tin có thể dễ dàng trốn thoát.
“Cảm ơn vì đã cho ta biết, các hạ thu tài nguyên từ yêu thú đúng không, nếu có thu hoạch gì ta nhất định sẽ bán nó cho các hạ”, Vân Mạc chắp tay nói, hắn thật lòng cảm ơn người này, nếu không bất thình lình gặp phải sơn tặc nói không chừng hắn thật sự sẽ chịu thiệt thòi.
Chủ sạp cao gầy kinh ngạc hỏi: “Ngươi vẫn muốn vào núi à?”
“Đến cũng đã đến, không thể cứ rời đi như thế được. Nói không chừng ta sẽ may mắn không gặp phải sơn tặc đấy”.
“Việc này không thể dựa vào may mắn được, đám người kia cả ngày loanh quanh trong dãy núi, rất nguy hiểm! Cậu có thể đợi một lát, chắc không lâu nữa sẽ có tán tu lập nhóm đến đây, cậu có thể gia nhập vào nhóm họ”, chủ sạp khuyên nhủ.
Người tốt bụng như thế rất hiếm thấy, Vân Mạc lại chắp tay cảm ơn lần nữa: “Cảm ơn, nhưng ta đã không đợi được nữa rồi”.
Dứt lời, Vân Mạc không chút do dự đi vào núi dọc theo đường núi.
“Hầy! Ta từng gặp người không sợ chết, nhưng chưa thấy ai không sợ chết đến mức này!”, chủ sạp cao gầy lắc đầu nói, y khuyên Vân Mạc hoàn toàn là xuất phát từ lòng tốt, chứ không phải vì muốn Vân Mạc bán tài nguyên thu từ yêu thú mình săn được cho mình. Với thực lực của Vân Mạc, yêu thú hắn săn được chắc chắn còn chưa đến cấp một, tài nguyên như thế hoàn toàn không có giá trị.
“Thật tiếc cho một thanh kích tốt!”, chủ sạp cao gầy cũng cảm thán giống người trước đó.
Sau khi vào núi, Vân Mạc đi như bay đến nơi sâu trong dãy núi. Ngoài rìa dãy núi có rất ít yêu thú, khá là an toàn, nên linh dược ở đây gần như đã bị hái hết, muốn có được linh dược phải đi vào chỗ sâu hơn.
“Gầm!”
Trên đường đi đột nhiên có một con hổ dữ tấn công Vân Mạc, móng vuốt của nó loé lên hàn mang như một con dao găm sắc bén, trong miệng còn thở ra mùi máu tanh nồng nặc.
“Hừ!”
Vân Mạc hừ lạnh, hắn nhẹ nhàng vung Hàn Dạ, trường kích chém ra một vùng hàn mang, thoáng chốc chém đứt đầu hổ dữ. Xác hổ mất đầu rơi xuống từ trên không trung, trên cổ vẫn còn máu tươi bắn tung toé. Con hổ dữ này còn chưa đến cấp một, e rằng thực lực còn không bằng cả Vân Liệt, đương nhiên Vân Mạc chẳng thèm để tâm đến nó.
“Đúng thật là một thanh trường kích tốt!”, thấy Hàn Dạ chém đứt đầu hổ dữ trong nháy mắt, Vân Mạc lập tức tỏ vẻ vui mừng, hắn không ngờ Hàn Dạ lại sắc bén đến mức đó.
Giết hổ dữ xong, Vân Mạc cũng lười thu thập nó, tiếp tục đi vào nơi sâu hơn.
Sau khi Vân Mạc biến mất, một người đàn ông thấp người bỗng nhiên nhảy xuống từ thân cây phía xa, gã vung đao lấy da và vuốt hổ, sau đó nhìn theo hướng Vân Mạc biến mất.
“Võ giả Luyện Thể Cảnh thú vị đấy, thực lực không tệ, chắc sẽ là một con dê béo”.
Nói xong, người đàn ông di chuyển, mang theo tài nguyên biến mất khỏi vị trí vừa đứng.
Vân Mạc chạy liên tục nửa canh giờ rời khỏi khu vực ngoài của dãy núi Vân Thượng, tiến vào khu vực nguy hiểm hơn. Ở nơi này đã có sự xuất hiện của rất nhiều yêu thú cấp một, dù Vân Mạc không sợ yêu thú cấp một bình thường nhưng lúc này hắn cũng cẩn thận hơn.
Vân Mạc lấy một ống trúc ra, đổ ra một ít bột màu xanh lam lên đầu ngón tay, hắn thổi nhẹ một cái khiến bột bay lên. Đây là thứ hắn cố tình chế tạo ra trước khi đến đây, bột này sẽ bay về hướng linh khí nồng đậm. Linh dược thường sinh trưởng ở nơi nồng đậm linh khí, nên có thể sử dụng bột này để tìm thấy linh dược dễ dàng hơn.
Bột màu xanh lam chậm rãi bay lên như có thứ gì đó dẫn dắt, di chuyển về hướng bên phải của Vân Mạc. Vân Mạc đi theo sau đó, ánh mắt không ngừng di chuyển, tai cũng tập trung lắng nghe. Ở trong dãy núi Vân Thượng luôn phải giữ cảnh giác bất cứ lúc nào.
Vân Mạc đi theo bột phấn đến ngoài một hang núi, bột phấn kia bay thẳng vào bên trong. Linh khí trong hang núi nồng đậm hơn bên ngoài là một chuyện rất hiếm thấy, Vân Mạc không tự tiện đi vào hang núi, bình thường những nơi thế này sẽ có yêu thú sinh sống. Trong lúc không biết rõ nó là yêu thú gì và thực lực của nó thế nào, hắn sẽ không tiến vào bên trong.
Vân Mạc cẩn thận điều tra xung quanh hang núi, cuối cùng nhìn thấy vài dấu vết bên ngoài để suy đoán thân phận của yêu thú.
Bên ngoài có rất nhiều phân, nước tiểu và lông của yêu thú, cũng có không ít dấu chân, từ những dấu hiệu này có thể đoán ra yêu thú trong hang núi chắc chắn là một con mèo Linh Nhãn. Mèo Linh Nhãn là loài yêu thú có thị lực rất mạnh, đêm tối cũng như ban ngày với nó, hơn nữa yêu thú này còn rất nhạy bén, thích đánh lén con mồi.
Vân Mạc đưa Hàn Dạ ra phía sau, đề phòng mèo Linh Nhãn đánh lén, hắn không biết con mèo Linh Nhãn này có ở trong hang không, nên nhất định phải cẩn thận. Vân Mạc đợi thêm một lát, thấy không có tiếng động thì cầm lấy một viên nham thạch ném vào trong hang núi. Nếu mèo Linh Nhãn ở bên trong, chắc chắn nó sẽ ra ngoài thăm dò.
Vân Mạc cẩn thận đợi một lát mà không thấy tiếng động gì, hắn bèn lần mò đi vào trong hang núi. Theo phán đoán của hắn, mèo Linh Nhãn này cùng lắm chỉ là yêu thú cấp một, không quá nguy hiểm, nên cũng có thể mạo hiểm.
Lúc vào hang, Vân Mạc thiết lập một thiết bị cảnh báo đơn giản, chỉ cần có thứ gì đó đi vào, một hòn đá sẽ rơi xuống từ trên vách đá, phát ra âm thanh nhắc nhở hắn. Mèo Linh Nhãn di chuyển không có tiếng động, Vân Mạc phải đề phòng.
Cửa vào hang khá nhỏ, nhưng bên trong thật sự rất rộng lớn. Sau khi đi qua lối đi khá hẹp dài mấy trượng, Vân Mạc đi tới một khu vực rộng rãi như đại sảnh. Trong hang ánh sáng mờ tối, thậm chí một vài góc còn tối đen.