Chiếc Ferrari bạc dừng trước cổng tiểu khu nơi Âu Nam Diệp sống, cô ngáp ngắn ngáp dài đẩy cửa xe phía sau bước xuống, sau đó quay người lại nhìn Mạc Thiên Kỳ đang ngồi trong ghế lái. Cô khẽ cúi người gõ gõ cửa kính xe, anh đang chuyên chú nhìn phía trước nghe thấy tiếng động bèn hạ cửa kính xe ra một chút, quay lại nhìn cô, mày khẽ nhíu lại.
"Cảm ơn anh đã đưa tôi về, không biết anh có thể thêm Wechat không?"
Âu Nam Diệp suy nghĩ một chút rồi ngại ngùng hỏi anh, cơ mà cô chưa biết cách thức liên lạc với anh, dù sao thì cô vẫn cần báo đáp ân tình nha. Vậy nên cách tốt nhất là mặt dày xin add Wechat, có thể biết số điện thoại thì càng tốt, như vậy có thể hẹn anh đi ăn một bữa rồi.
"Tôi không dùng Wechat." Mạc Thiên Kỳ suy nghĩ một chút rồi đáp.
"..."
Âu Nam Diệp á khẩu, đầu chạy đầy vạch hắc tuyến, thời đại này rồi mà vẫn còn có người không dùng Wechat, nhưng nghĩ đi nghĩ lại Mạc Thiên Kỳ có thân phận đặc biệt, không dùng cũng không phải điều gì mới lạ. Hơn nữa có lẽ anh trăm công nghìn việc lấy đâu ra thời gian lên Wechat, vẫn là làm sao mở lời xin số điện thoại người ta đây, càng nghĩ cô càng ảo não.
Đang lúc không biết phải làm sao thì anh hạ cửa kính xe xuống thấp, vươn cánh tay thon dài ra trước mặt cô, nhẹ nhàng cất tiếng.
"Điện thoại."
"Hả?"
Âu Nam Diệp vẫn ngây ngốc đứng đó, không hiểu anh muốn gì, phải một lúc sau cô mới hiểu ra ý anh, vội vã đưa điện thoại cho anh. Mạc Thiên Kỳ thực hiện một vài thao tác trên chiếc điện thoại, sau đó trả lại cho cô, Âu Nam Diệp nhận lấy, khẽ nhập tên anh vào danh bạ. Trên khuôn mặt ngập tràn sự thỏa mãn, Mạc Thiên Kỳ khẽ nở một nụ cười nhìn cô, sau đó nhấn chân ga rời đi, bên này Âu Nam Diệp chưa kịp nói thêm gì thì anh đã phóng xe mất dạng.
"Người gì đâu mà...kì cục."
Cô khẽ thở dài buông ra lời nhận xét, rồi đi vào cổng tiểu khu, Tony ở trên tầng đã chứng kiến hết thảy toàn bộ cảnh vừa nãy, trong lòng dâng lên một hồi khó chịu.
Tony vốn dĩ muốn trở về sớm để cùng cô đón sinh nhật của anh, nhưng hiện tại xem ra đã không cần rồi, không có anh ở đây cô vẫn có thể vui vẻ thế kia mà. Tony nở một nụ cười chua chát, sau đó kéo cánh cửa sổ lại, bóng lưng đơn độc khẽ tựa vào bức tường bên cạnh. Ánh mắt trở nên u sầu, nhìn đống đồ ăn anh tự tay nấu trên bàn, còn có một chiếc bánh sinh nhật được anh lựa chọn tỷ mỉ, ha...tất cả đến giờ phút này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Rốt cuộc thì anh đang chờ đợi điều gì ở cô đây? Biết trước sẽ không thể có kết quả tốt đẹp, nhưng anh lại không thể buông bỏ ý niệm với cô.
Trước kia, anh chưa bao giờ nghiêm túc trong một mối quan hệ nào cả, gặp dịp thì chơi, hết dịp thì bỏ. Có rất nhiều người phụ nữ vì anh mà đau khổ, vì anh mà sẵn sàng chọn cách thức làm tình nhân trong bóng tối, nhưng anh chỉ xem họ là công cụ ấm giường, bất quá có ai ở bên cạnh anh lâu hơn một chút cũng là vì người đó biết điều.
Anh chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ có một ngày phải lòng một nữ nhân, sẵn sàng từ bỏ thói trăng hoa, yên phận thủ thường, làm một người đàn ông chính trực.
"Diệp Tử...tôi thật sự không muốn từ bỏ em..."
Tony khẽ nhắm mắt, cổ họng chầm chậm phát ra âm thanh nghe mà chua chát đáy lòng, mi mắt run run chảy ra một giọt lệ, vừa mặn vừa chát. Anh không thể từ bỏ cô, nhưng anh lại không biết làm cách nào để có thể có được cô, nếu như dùng cách thức cực đoan ép buộc chắc chắn kết cục phía sau sẽ càng thảm hơn.
Bởi anh biết, Âu Nam Diệp không giống như nữ nhân khác, cô là một người đặc biệt, huống chi trong lòng cô đã sớm chứa đựng một hình bóng nam nhân khác rồi.
"Cốc cốc" tiếng gõ cửa truyền đến kéo Tony thoát khỏi đống suy nghĩ hỗn loạn, đôi mắt màu xanh dương khẽ mở, nhìn chằm chằm về phía cánh cửa hồi lâu, vẫn không có ý định cất bước.
Phía bên ngoài, Âu Nam Diệp đứng gõ cửa hồi lâu không thấy ai thì có chút thất vọng, khi nãy rõ ràng cô nghe thấy bên trong có tiếng động nhỏ phát ra, cứ ngỡ Tony đã quay trở lại. Nhưng cô đã gõ cửa ba lần vẫn không thấy ai, chẳng lẽ cô nghe nhầm, còn có hình như trước đó Hồ Điệp có nói hôm nay Tony sẽ trở lại.
Âu Nam Diệp nhìn cánh cửa gỗ hồi lâu không có động tĩnh, cô khẽ thở dài quay người đi về phía căn hộ của mình, vẫn là thôi đi. Cô tự nhủ có lẽ Tony mệt mỏi nên đã đi ngủ rồi, ngày mai cô mới có thể tặng quà sinh nhật cho anh được, chắc là không sao đâu.
Khi bóng dáng cô vừa khuất sau cánh cửa thì cánh cửa căn hộ của Tony cũng mở ra, anh giương đôi mắt nhìn về phía trước, rồi cụp mắt lại, đáy mắt xẹt qua tia thất vọng.
Khóe môi khẽ nở một nụ cười tự chế giễu, rồi lạnh lùng khép cánh cửa lại, tâm trạng trở nên tồi tệ hơn rất nhiều. Có lẽ anh cần thời gian để suy nghĩ kĩ càng khi quyết định đoạt hay từ bỏ, giữa tình yêu và tình bạn, rốt cuộc nên chọn cái nào mới tốt?
Phía Hồ Điệp, sau khi từ biệt Âu Nam Diệp, cô nhanh chóng liên hệ thành viên trong tổ chức "Saf" đến giúp đỡ dọn dẹp đám khủng bố. Sau khi hoàn thành xong việc giải cứu những người vô tội, vốn dĩ cô định đi tìm tiểu thư, nhưng bất giác cô lại nhìn thấy DK đang đứng đợi ai đó ở phía sau cửa phụ của quảng trưởng Eleven.
Do tò mò nên cô đã tiến lại gần xem xét, không ngờ lại nghe được cuộc trò chuyện mật của anh với một tên áo đen. Qua cuộc trò chuyện ấy cô mới biết hóa ra ngoài cái thân phận là một người nghệ sĩ dương cầm ra, anh còn là một trong tứ đại sát thủ của "Diễm Lục".
Lúc biết được điều đó cô rất sốc, bởi trước đó cô có trạm mặt anh ở sòng bạc trong lần làm nhiệm vụ ở nước H, dù chưa tiếp xúc nhưng cô biết anh là một người rất nguy hiểm.
"Chà...không nghĩ nữ sát thủ Điệp Ưng lại còn có thể đứng đây nghe lén người khác nói chuyện đấy! Quả là mở rộng tầm mắt."
Đang đứng ngơ ngẩn thì bỗng đằng sau cô có một thân thể áp sát đến, kèm theo đó là giọng nói trầm trầm của nam nhân vang lên, trên cổ cô truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, từ khi nào mà con dao dăm sắc bén đã kề vào cổ cô rồi.
Cơ thể cô trở nên cứng nhắc, ánh mắt mơ hồ trở nên sắc bén, nhìn về phía lúc nãy DK đang đứng nói chuyện thì không thấy ai nữa, rõ ràng khi nãy còn ở kia. Vậy mà chỉ trong vài giây ngắn ngủi cô đã bị người ta phát hiện, còn có bị rơi vào tình thế tiễn thoái lưỡng nan này, không hổ danh là người của "Diễm Lục", tổ chức "Saf" vẫn là thua kém một bậc.
"Anh...muốn gì?!" Hồ Điệp khó chịu cất giọng.
Hai tay buông thõng phía dưới dự định rút súng bên hông ra, đáng tiếc vừa cử động đã bị bàn tay rắn chắc của ai đó dữ chặt lại, kéo về phía sau. Khuôn mặt ma mị kia càng áp sát cô hơn, toàn bộ hơi thở ấm nóng của anh đều phả vào tai cô khiến hai má cùng vành tai trở nên ửng hồng, trái tim đập nhanh một cách bất thường.
"Hưmm...nếu tôi nói muốn mạng của cô thì sao?" Anh khẽ cười, cúi đầu áp sát vào tai cô thì thầm.
Bầu không khí xung quanh trở nên ám muội hơn bao giờ hết, cơ thể Hồ Điệp càng lúc càng trở nên căng thẳng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, đôi mắt trở nên đỏ ngầu. Sự xấu hổ hóa thành giận dữ, cô không nghĩ người mà bản thân hâm mộ lại có một bộ mặt lưu manh như vậy, chẳng lẽ đối với nữ nhân khác anh cũng đều dùng hành động cử chỉ này đối đãi. Càng nghĩ càng tức, cô lấy hết sức lực đạp mạnh một cái xuống chân anh, khiến DK rên rỉ vì đau đớn.
Theo đó anh buông con dao găm trên cổ cô xuống, bàn tay cũng nới lỏng hai tay cô ra, thừa cơ hội cô thoát khỏi người anh, nhanh nhẹn rút khẩu súng ra chĩa về phía anh. Ánh mắt cô trở nên cảnh giác hơn bao giờ hết, không còn dáng vẻ sùng bái nhìn anh như khi nãy, nội tâm trở nên hỗn loạn.
"Anh đừng có mà ép tôi." Cô lạnh giọng nói.
Hồ Điệp nhìn người nam nhân đang nhăn mặt lên vì đau đớn thì trong lòng có chút hả hê, ai kêu anh giở trò lưu manh với cô trước, đáng đời anh lắm.
DK thu lại biểu cảm đau đớn trên khuôn mặt, khẽ ngẩng đầu lên nhìn nữ nhân trước mắt, trong lòng khẽ đánh giá. Thật không ngờ nữ nhân này khi hung dữ lên thật con mẹ nó cũng đáng sợ đó, không hổ danh là một trong những át chủ bài của "Saf".
Từ trước tới nay, giữa "Diễm Lục" và "Saf" chưa bao giờ qua lại hay đối đầu, nhưng cũng không ít lần họ trạm mặt nhau, mục tiêu hai bên gần như tương đồng. Vốn dĩ khi nãy anh chỉ muốn chọc ghẹo cô một chút, không ngờ rằng cô cũng có thể trở nên xù lông như bây giờ, nghĩ đi nghĩ lại cũng có chút thú vị.
"Ây...đừng manh động chứ, tôi chỉ đùa một chút thôi...haha..." DK khẽ cười nhìn Hồ Điệp nói.
Rồi ung dung thu lại con dao găm sắc nhọn trên tay, nhìn cô bằng ánh mắt đăm chiêu, không hề sợ hãi trước họng súng của cô. Đối với anh, dường như cô không hề tồn tại sự uy hiếp nào cả, Hồ Điệp trong mắt anh cũng chỉ là một con thỏ nhỏ dễ thương, bất quá vì tức giận mà xù lông thôi, không hề có tính nguy hại.
Hồ Điệp khẽ hừ lạnh, rồi từ từ buông khẩu súng xuống, cô biết bản thân không thể đối đầu với DK được, bởi nếu như đối đầu với anh thì đồng nghĩa với việc tạo nên xích mích với "Diễm Lục". Mà tổ chức "Saf" không thể vì cô mà đắc tội với ông trùm buôn bán vũ khí Hoắc Dạ Diễm được, nam nhân tàn khốc kia họ vẫn là thua kém một bậc.
Nhân lúc Hồ Điệp buông lỏng cảnh giác, DK lại một lần nữa áp sát lại người cô, lần này không phải từ phía sau mà là chính diện. Anh khẽ áp sát đôi môi của mình lại gần vành tai của cô, phả hơi thở ấm nóng lên đó, rồi khẽ thì thầm.
"Bộ dạng xù lông của cô...tôi rất thích!"
Hồ Điệp như bị dẫn dắt, cơ thể trở nên đông cứng, hai má đỏ ửng vì ngại ngùng, không thể phản kháng lại hành động ngỗ ngược nhưng hết sức quyến rũ kia của anh.
Khi định thần lại thì bóng dáng ai đó đã biến mất rồi, cô khẽ liếc nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng ấy, nhưng hết thảy trong không gian mờ ảo này chỉ còn lại một mình cô.
Tất cả mọi chuyện vừa diễn ra như chưa từng tồn tại vậy, cô khẽ thở hắt ra một hơi, đưa tay lên sờ hai má ửng hồng của mình, trái tim trở nên loạn nhịp, cô bị điên rồi, cư nhiên lại có cảm giác thích nam nhân kia.
Suy nghĩ điên rồ vừa hiện diện, Hồ Điệp lập tức lắc đầu bác bỏ, định cất bước đi thì bỗng chân cô đạp phải thứ gì đó cồm cộm. Cô khẽ cúi xuống nhặt lên, hóa ra là một chiếc thẻ tên, bên trên có viết một dòng chữ xinh đẹp: 'Bác sĩ ngoại khoa: Dạ Kiêu'
Hồ Điệp khẽ vươn tay chạm lên chiếc thẻ, dừng lại trước cái tên Dạ Kiêu hồi lâu, trong lòng thầm ghi nhớ cái tên này. Không ngờ ngoài hai thân phận kia ra, anh còn là một bác sĩ, một mặt cứu người, một mặt giết người.
Cô khẽ vuốt ve tấm thẻ hồi lâu, rồi bỏ vào túi áo, sau đó cất bước rời khỏi quảng trường Eleven.
Có lẽ sau này họ sẽ còn gặp lại...
Sau lần được Mạc Thiên Kỳ đưa về nhà, rồi còn xin số điện thoại của anh, Âu Nam Diệp đã hẹn anh đi ăn cơm, rồi thỉnh thoảng có gặp nhau, họ dần trở nên thân thuộc hơn. Cũng từ đó cô biết được ông ngoại của anh và Âu gia của cô có quen biết, còn biết được một số chuyện liên quan đến kẻ đứng đằng sau ám hại Âu gia.
Mà tất cả hết thảy đều liên quan đến con chip trong tay cô, ban đầu cô còn có chút e ngại khi tiết lộ về con chip kia cho Mạc lão gia và Mạc Thiên Kỳ, nhưng khi biết được họ không có ý xấu cô đã thành thật nói chuyện. Sau đó còn được Mạc lão gia ngỏ lời muốn mời cô đến "Mạc Phủ" sinh sống, tiện cho việc báo đáp ân tình lúc trước, cũng như bảo vệ cô khỏi những nguy hiểm bên ngoài.
Nhưng Hồ Điệp đã khéo léo từ chối, bởi hiện tại cô đang trong tổ chức "Saf", vẫn là không nên dây dưa quá nhiều với quân nhân, điều đó hiển nhiên không có lợi cho đôi bên. Mạc lão gia cũng không ép buộc, nhưng với điều kiện cô phải chấp nhận sự giúp đỡ của Mạc gia, Âu Nam Diệp cũng không nói gì mà chấp nhận.
Sau đó mối quan hệ giữa cô và Mạc Thiên Kỳ trở nên thân thiết hơn một chút, đôi lúc cũng có hẹn nhau ăn cơm, nhưng cô vẫn cảm thấy bộ mặt lạnh lẽo của anh rất khó ưa. Bất quá cô không dám nói ra, bởi cô vẫn còn có chút sợ anh...
__Góc tâm sự nhỏ: __
__Army: Chào các bạn độc giả! Qua hố 1, hố 2, có một số độc giả đã thắc mắc về mối tình bi thương của Dạ Kiêu, vì vậy tui đã nảy ra một ý nghĩ là sẽ tiết lộ ở hố 3 này. Để thỏa mãn lòng tò mò của các bạn, tui sẽ đan xen những tình tiết liên quan đến CP Dạ Kiêu và Hồ Điệp, dù đã biết trước kết cục nhưng hy vọng mọi người có thể ủng hộ và đừng ném đá tui nhá! Cảm ơn đã lắng nghe.