Đợi đến khi ý thức rõ ràng hơn em mới phát hiện ra mọi chuyện.
Ngày hôm đó lúc đến viện nghiên cứu dưới lòng đất của Tập đoàn Ân Tinh để tiến hành thí nghiệm, có khoảng mười người đi cùng em, nhưng họ đều được phân vào các phòng khác nhau.
Sau khi cô y tá đưa cho em lọ thuốc màu xanh lá cây, em chìm vào giấc ngủ sâu.
Sau đó một âm thanh không rõ vang lên.
“Người thí nghiệm số 102 không có đặc điểm cuồng loạn rõ ràng.”
Nhưng khi tôi thức dậy, căn phòng trống rỗng, tôi yếu ớt bước ra ngoài và thấy tất cả các phòng trong hành lang đều mở toang.
Có rất nhiều xác chết bên trong.
Lúc đó tôi rất lo sợ, tự hỏi liệu công ty này có thực hiện những thương vụ đen tối nào không.
Rõ ràng là chúng tôi chỉ được gọi để thử nghiệm tiêm thuốc chống cúm.
Tôi tiếp tục đi tiếp nhưng không thấy ai cả.
Nhưng dưới lòng đất lại có tiếng động khác, ước chừng dưới lòng đất còn có một tầng khác.
Tôi lần mò đến một văn phòng tầng trên.
Có một bóng người bên trong, tôi muốn nhờ giúp đỡ.
Nhưng khi tôi đi vào, tôi nhận ra có điều gì đó không ổn, đó là một ông già mặc bộ đồ xám.
Trước mặt ông ta có rất nhiều hình ảnh giám sát của các y tá và thường dân mặc thường phục.
Còn có rất nhiều máu.
Dường như nơi này là một khong gian kín, có một dòng khí không đổi thổi qua.
Một số người bên trong bắt đầu vặn vẹo, cắn những người bình thường khác không bị nhiễm bệnh.
Tôi bị hình ảnh máu me làm cho nôn mửa, người đàn ông với khuôn mặt đầy vẻ điên cuồng quay đầu lại, nhìn tôi với ánh mắt khinh rẻ.
Tôi nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình, liền vớ lấy một trong số mặt nạ phòng độc trên bàn định bỏ chạy.
Trước khi thoát ra ngoài, tôi thấy trong phòng camera giám sát đã có người mở cửa phòng, phun ra những thứ khí kinh hoàng, những thứ khí kinh hoàng tranh nhau phát tán.
Trong lúc mơ hồ, một người đàn ông mặc áo khoác đen đã cứu tôi.
Anh ta ôm tôi chạy trốn, nhưng những Zombie phía sau bắt đầu đuổi theo những người sống như chúng tôi.
Hơi thở của tôi ngày càng yếu nhưng anh ta vẫn ôm chặt lấy tôi.
Khí từ từ lan dần lên trên.
Tôi đưa mặt nạ phòng độc trong tay cho anh ta.
Tôi nghĩ có khi mình sẽ chết, vì vậy tốt hơn hết là giữ mang sống cho anh ta.
Khi ý thức tan biến, tôi hầu như không nhớ mình đã giúp anh ta chặn một Zombie.
Tôi hít phải khí độc, về đến nhà điếng hồn mất ba ngày, đến khi ra ngoài thì đã là thành phố chết.
“Mọi chuyện là vậy đó.” Tôi chống cằm nhìn Văn Thừa “Vậy tại sao anh lại ở đó?
Sau khi gặp Văn Thừa, tôi nhớ ra rằng anh ấy là người đàn ông mà tôi đã đưa mặt nạ phòng độc.
Chỉ là lúc đó trí nhớ của tôi mờ mịt, anh ta lại đeo một chiếc mặt nạ bình thường, tôi mất rất nhiều thời gian để phản ứng lại.
“Tụi anh biết về nghiên cứu thuốc thử bất hợp pháp của Tập đoàn Ân Tinh vài ngày trước khi bùng phát xảy ra. Vào thời điểm đó, một số lô thuốc thử đã được nhập lậu ra nước ngoài. Nhưng tụi anh cũng chỉ biết nó là virus Bùa Ngải. Loại virus này có thể khiến con người tỉnh táo và tăng cường khả năng miễn dịch. Nó được cho là một loại thuốc điều trị ung thư, nhưng không ai công nhận nó. ”
“Vậy nên lý do anh vào đó là để tìm tài liệu nghiên cứu bất hợp pháp của họ.”
Virus lây lan cực nhanh, khi độc mặc dù tiêu tán hết nhưng răng của zombie cũng có thể phát tán virus.
Các căn cứ quân sự và cơ sở y tế bị tê liệt.
Trên thế giới không quá 30 triệu người còn sống sót.
“Theo nghiên cứu, trong máu em có kháng thể chống lại virus zombie. Bằng cách nghiên cứu từng thành phần trong máu của em có thể giúp tạo thuốc kháng lại.”
“Biết đâu, những Zombie này có thể được cứu.”
Sau khi trở về căn hộ, Văn Thừa đột nhiên ôm lấy tôi.
Tôi sững người một lúc, rồi ôm lại anh.
“Thật ra, anh chưa có thời gian để nói lời cảm ơn với em.” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai tôi.
Tôi cười ngây ngô: “Nếu lúc đó em đeo mặt nạ phòng độc thì có khi đã không qua khỏi. Cái loại virus đó tên gì vậy?”
“Virus Bùa Ngải.”
“À đúng rồi, cũng may là vì tiêm virus này nên cơ thể em mới kháng lại virus Zombie, bằng không trở thành zombie trước là em chết từ lâu rồi.”
Anh ta cười nói: “Cảm ơn”.
Lần này đến lượt tôi khó chịu.
“Hây~ cũng không phải chuyện gì to tát đâu.”
Anh mỉm cười, chạm vào đầu tôi.
Sau đó, anh ấy hôn ngang dái tai của tôi.
Tôi đỏ mặt với kiểu tình yêu gà bông thời tiểu học này.
Cứng đờ nhìn anh.
“Ừm, không sai, anh thích em.” Anh nói như lẽ hiển nhiên.
Tôi kiêu ngạo mím môi, dùng ngón trỏ vuốt nhẹ phần tóc mái che khuất mắt.
“Quả nhiên, không ai có thể từ chối một cô gái đã cứu mình hai lần đúng không?”
Văn Thừa nghe vậy cười nhạo một tiếng, bế ngang thắt lưng tôi, đi thẳng đến sô pha, ngồi xuống.
“Nào, hôn một cái.”
Tôi gật đầu lia lịa: “Được thôi, nhưng mà phải cẩn thận xíu, đừng để bị răng em làm xước.”
(Dưa cũng không ngờ tình tiết nhanh vậy, không hiểu trong quá trình biên tập tác giả có lỡ xóa đoạn nào không nữa???)
Nghiên cứu đã đi vào giai đoạn khó khăn.
Bây giờ tất cả các thiết bị trong căn cứ không thể giúp tạo ra các kháng thể như trong cơ thể tôi, họ cần virus Bùa Ngải để làm thí nghiệm.
Bởi vì kháng thể trong cơ thể tôi là sản phẩm của sự kết hợp giữa virus Bùa Ngải và virus zombie.
Nên bây giờ cần phải đến Ân Tinh Group và sử dụng các công cụ tinh vi cũng như số thuốc có thể còn sót lại ở đó để nghiên cứu.
Tuy nhiên, do mật độ zombie trong thành phố ngày càng dày đặc, nhiều người ra ngoài thu thập nguyên liệu trong căn cứ thậm chí còn bị cắn.
Do đó, nguồn nhân lực và vật tư ở đây không đủ.
Ân Tinh Group nằm ở trung tâm thành phố, hầu như con đường nào cũng có thể dẫn đến đó nên khả năng zombie tụ tập ở đó là cao nhất.
Mấy ngày nay Văn Thừa đã bị bào mòn đến mức anh ấy hôn tôi ít thường xuyên hơn rất nhiều.
Anh ấy đã mở một cuộc họp với các nhân viên hiện có.