BẶT VÔ ÂM TÍN! Năm phút sau, di động của Ôn Tranh đã được định vị, là một địa điểm ở ngoại ô Đế Kinh.
Nghiên Thời Thất và Mục Nghi lập tức chạy xe tới, chín giờ tối, trên đường phố lạnh lẽo không một bóng người.
Họ tìm thấy di động của Ôn Tranh trong một lùm cây.
Tối hôm đó, Đế Kinh giăng đầy sương lạnh.
Ôn Tranh mất tích.
Mười hai giờ đêm, Lãnh Dịch Trì chạy tới chung cư Cảnh Sơn.
Anh vừa vào cửa liền vội vàng nhìn quanh một vòng, thấy mấy khuôn mặt xa lạ trong phòng thì không khỏi giật mình.
Nghiên Thời Thất đang ngồi trên xô pha, khuôn mặt nặng nề liếc nhìn anh, giới thiệu: “Anh rể, bọn họ là bạn của Ôn Tranh.”
Người được gọi tới là Tiểu Lục và hai anh em họ Trần.
Sau khi cô nhặt di động của Ôn Tranh về, sạc điện xong liền để Mục Nghi phá mật khẩu, sau đó nhắn tin cho đám Tiểu Lục.
Cô vốn cho rằng bọn họ sẽ biết hành tung của Ôn Tranh, nhưng hỏi ra mới biết, chưa tới hai giờ chiều Ôn Tranh đã rời kho hàng nơi bọn họ hẹn gặp nhau rồi.
Mắt Lãnh Dịch Trì đỏ hoe, còn có chút mơ hồ ngái ngủ.
Anh chạy một mạch, vượt ba cái đèn đỏ, còn quẹt phải một chiếc xe xây dựng đỗ ven đường, kính xe trái cũng gãy luôn rồi.
“Xảy ra chuyện gì? Ôn Tranh mất tích là sao?” Lãnh Dịch Trì ngồi xuống vò mái tóc rối của mình, cầm chai nước khoáng trên bàn lên uống liền mấy hơi. Nước tràn ra khỏi khóe môi rơi xuống cổ áo mà anh cũng không thèm để ý.
Nghiên Thời Thất tóm tắt kể lại, sau đó hỏi: “Anh rể, anh cảnh sát bạn anh có thể giúp điều tra một chút không? Bọn em tra một lượt camera theo dõi ở khu vực Ôn Tranh mất tích rồi. Nhưng khu vực đấy là đất hoang vắng, rất ít camera theo dõi. Chỗ Ôn Tranh làm rơi di động lại đúng góc chết, xung quanh cũng không có máy quay nào.”
Lãnh Dịch Trì thoáng nín thở, “Trên đường đến anh đã gọi cho Duệ Tu rồi. Sáng nay cậu ấy vừa tới Lâm thị phá án, nhanh nhất thì đến sáng mai mới về tới đây. Đợi cậu ấy về, anh sẽ nhờ cậu ấy giúp một tay.”
Nói xong, anh nhìn sang đám Tiểu Lục, “Dạo này, cô ấy có kẻ thù nào không?”
Trước giờ hành tung của Ôn Tranh rất bất định, nếu không phải có người cố ý nhằm vào thì việc này đúng là không giải thích được. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com Tiểu Lục bị ánh mắt sắc bén của Lãnh Dịch Trì làm cho giật mình, ấp úng nói: “Không, không có! Bọn tôi bình thường chỉ làm nghề đòi nợ thuê thôi mà, sao có kẻ thù được chứ. Hơn nữa lần trước gặp chuyện, sau đó bọn tôi cũng không làm nữa rồi.”
Đại Trần và Tiểu Trần cũng gật đầu đồng tình, có điều... Đội trưởng của bọn họ trước nay đều rất thần bí, cho dù từng cùng đi đòi nợ, bọn họ cũng không hiểu rõ cô ấy cho lắm.
Sắc mặt Nghiên Thời Thất tái nhợt. Cô lo cho Ôn Tranh, nhưng tình huống lúc này như mò kim đáy biển, không chút manh mối.
***
Chớp mắt đã qua hai ngày.
Ôn Tranh vẫn bặt vô âm tín.
Mười hai giờ trưa, Nghiên Thời Thất ngồi trong phòng thay đồ ở chung cư Cảnh Sơn, tiệc mừng thọ sẽ bắt đầu lúc năm giờ chiều.
Ngồi trước gương, trán cô nhuộm đầy vẻ mệt mỏi, mặc dù đã trang điểm nhưng cũng không che được vết thâm quầng dưới mắt.
Cô những tưởng sẽ có điều kì diệu, nhưng cuối cùng ông trời vẫn không ưu ái cô.
Anh rể cũng sử dụng mạng lưới điều tra riêng của nhà họ Lãnh để điều tra, hơn nữa còn lập án mất tích ở Cục Cảnh sát, nhưng vẫn không tìm được tin tức của Ôn Tranh.
Đoạn đường Ôn Tranh mất tích quá trống trải, lại hoang tàn vắng vẻ, trừ di động của cô thì không có dấu vết nào khác.
Anh Tư còn chưa tới Đế Kinh, hai ngày vừa rồi cô kiên quyết yêu cầu Mục Nghi không được tiết lộ tin Ôn Tranh mất tích cho anh.
Anh Tư còn phải xử lí chuyện của Kiều Mục ở Lệ Thành, cô không muốn khiến anh phải lo lắng cả hai bên.
Hơn nữa, Mục Nghi sử dụng phương pháp khoa học kĩ thuật của nhà họ Tần mà còn không tra được manh mối, thì chỉ có thể nói là chuyện này đã được mưu tính từ lâu.
Mà anh chàng cảnh sát họ Lôi kia thì vẫn chưa lộ diện...