Tro Tàn

Chương 79: Cuộc Trò Chuyện Ngắn.



Chương 79: Cuộc Trò Chuyện Ngắn.

Bốn người đi trước thì lão luyện hơn cô. Họ lại gần cái bụi cây, vặt lấy ít lá trên ấy cùng với một quả chanh, sau đó vào trong buồng bắt đầu tắm rửa. Linh cũng học theo, nhưng khi bước vào, thấy ai cũng lõa lồ trước mặt. Cô ngượng ngùng không dám nhìn nhưng rồi thấy họ coi đây là chuyện bình thường thì cô mới dần dần can đảm hơn.

Nhà tắm ở đây là nhà tắm chung, giữa nhà tắm có một cái bệ chứa nước, vòi nước được chị Hạnh mở ra nó chảy ngập bệ và các cô gái lấy gáo múc nước, dội lên thân thể. Kỳ cọ qua một lúc, rồi rửa trôi một lần nữa. Lá chanh cùng với quả chanh giờ mới phát huy tác dụng. Linh thấy họ nhai lá, nhổ lấy bã rồi dùng móng tay bấm vào quả chanh rồi xé nó thành hai nửa.

Bã lá chanh, họ dùng ma sát lên trên người để tẩy mùi hôi từ chất thải. Xong việc, chanh họ chà lên chúng và để hiệu quả được cao hơn. Mùi hương từ quả chanh rất thơm và tác dụng rất tốt cho khử mùi.

Chẳng có dầu gội nên mái tóc dài của cô khó mà được làm sạch. Nhưng cô cũng không quan trọng hóa chuyện này. Dù sao thì với con gái, đầu tóc không gội hai ngày cũng không ảnh hưởng bao nhiêu.

Đây đúng là điều tốt với cô, cô cảm nhận được sự sảng khoái khi được tắm và mùi hương thơm nhẹ từ chanh mang đến. Mọi áp lực muộn phiền như tiêu tan đi phần nào.

- Linh, chuyện hồi trưa đã đỡ hơn chứ? - Chị Hạnh bỗng lên tiếng, ngoài Hà thì hai người còn lại giật mình nhìn cô. Họ không hiểu chị đang hỏi Linh là về chuyện gì.

- Dạ, cảm ơn chị quan tâm. Em đỡ hơn nhiều rồi ạ. Đều nhờ chị. - Cô đáp lại.

- Ừm, đừng lo quá. Cái ấy cũng xảy ra thường xuyên. - Chị nói thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng là chị cũng chẳng vui khi đang ở khu làm việc của mình lại xảy ra chuyện ấy.

Và người xử lý hậu quả vẫn là chị và nhóm của mình.

- Em xin phép. - Hà bỗng đứng dậy nói với chị sau khi dội nước xong và rời đi.

Ba người không nói gì như đã biết cô ấy đi đâu. Còn Linh thì có phần tò mò. Nhưng không ai lên tiếng, cô cũng không dám hỏi Hà đi đâu. Và khi Hạnh nói chuyện này xảy ra thường xuyên thì cô cũng bất ngờ vô cùng. Như thế thì có khi nơi này nguy hiểm hơn cô nghĩ và người mà cô cần tìm, có khi…

Không dám nghĩ tới chuyện ấy, vì khi nghĩ đến thì hình ảnh người phụ nữ vô hồn đ·ã c·hết trong nhà vệ sinh với cái dĩa cắm vào động mạch cô lại hiện lên trong đầu khiến cô sợ hãi.



- Sao em lại vào đây thế? - Nga hỏi. Linh ngước lên nhìn, cô cứ nghĩ Nga sẽ lạnh lùng giống như người khác nhưng không hề, giọng nói của cô vô cùng khác biệt và nó ngọt ngào hơn cô nghĩ.

- Em vào đây vì một người.

- Thế à. - Mới chỉ nói vậy, Nga đáp. - Chị cũng vậy, gã chồng tệ bạc ấy đã bán chị vào đây.

Linh ngạc nhiên nhìn chị và những người khác. Họ cũng không tỏ ra như cô, dường như đã biết hết về quá khứ của nhau khi cùng chung một nhóm.

- Em cũng không rõ. Vì em tự nguyện vào, em chỉ còn lại một mình. - Linh nói với cô với giọng buồn.

- Không sao đâu. Đã vào đây rồi thì ai cũng có quá khứ buồn cả. - Chị Hải an ủi cô, bằng việc vỗ lưng. Thuận thế, cô cũng dùng quả chanh chà sát trên lưng để làm sạch phần đó.

- Vâng, trước đó em có gặp được một vài người. Họ là lính canh gác của căn cứ.

- Mấy cái gã dâm dê ấy à. Đám ấy làm ăn được quái quỷ gì đâu. - Chị Hạnh nói. - Nếu không vì chỗ ăn ở thì chị đây cóc cần vào nơi này để làm việc cho chúng nó.

- Em đâu có nghĩ họ như thế. Chắc chị nhầm.

- Nhầm là nhầm thế nào! - Chị ta lớn giọng. Động tác Hải bỗng dừng một nhịp, cô nhấn mạnh đầu ngón tay vào lưng như cảnh cáo Linh.

- Họ kể có người thân của họ bị ép vào đây, còn họ thì phải canh giữ bên ngoài để bảo vệ an toàn cho tính mạng của người thân.

- Biết là thế sao mày còn vào?! - Chị Hạnh đứng dậy tới trước mặt cô nói.

Linh cúi đầu không dám tiết lộ về nhiệm vụ. Lúc lâu sau, cô mới đáp lại. Hải thì dừng cọ phía sau lưng cô.



- Em cũng vì cái ăn cái mặc. Có cơ hội rời đi, em cũng rời đi.

Hạnh không nói gì, Hải đứng dậy như muốn làm dịu chị ta.

- Hạnh, ngồi xuống chị cọ lưng cho.

Cô ngồi xuống chờ đợi. Hạnh nhìn chị, rồi ngồi xuống, quay lưng lại với Linh.

- Chuyện ấy chị biết mà, trước đây có người từng vào vì vậy. Nhưng rồi họ đâu chịu nổi áp lực nơi này. - Hải lắc đầu nhỏ giọng kể cho Linh.

- Họ áp bức như thế, sao chị không khống chế nơi này? Em thấy chị Hạnh rất có uy thế áp bức mấy tên lính lác ấy mà. - Linh hỏi nhỏ, đủ để bốn người trong đây nghe.

- Không nổi đâu. Bọn ấy có súng. Mà có súng, ai không sợ. - Nga trả lời thay.

- Không c·ướp được sao ạ?

- Không. - Chị Hạnh nói, giọng chị hơi buồn.

- Cô không biết, trước đây có người nổi dậy khởi nghĩa rồi. Nhưng họ thất bại. Chẳng ai còn thấy họ qua ngày hôm sau. - Nga nói.

Linh nghĩ tới trong nhóm khởi nghĩa trước đó có người sở hữu quan hệ mật thiết với Hạnh nên chị ta mới buồn như thế. Cô cũng không dám hỏi nhiều thêm về quá khứ của chị ấy.



- Nếu có cơ hội, chị có dám đứng dậy không? Em sẽ lập ra kế hoạch để mọi người có thể thành công.

- Mày! Mày đã nói gì với bọn ấy?! Bọn lính canh bên ngoài! - Chị ta hỏi Linh.

- Em tin chị có thể làm ra chuyện lớn. Và em sẽ giúp được chị. Chỉ cần có những người đáng tin tưởng gia nhập vào. - Linh nói.

Mãi sau, Hạnh không trả lời, cũng không ai trả lời về chuyện này. Linh cũng đành thôi. Không gian tĩnh lặng kéo dài rất lâu, mọi người đều nhanh chóng tắm cho xong thì có một âm thanh lạ phát ra từ đâu đó. Một âm thanh của dục vọng và dâm đãng. Giọng nói ấy rất quen thuộc và khiến Linh phải ngượng ngùng vì ai đó làm chuyện ấy ở ngay đây. Ba người khác thì chẳng để tâm, chị Hạnh mở nước và để nói át đi thanh âm ấy.

Nhưng nó dần lớn hơn và kéo dài khoảng vài phút thì ngừng.

Hà trở lại, Linh đã hiểu ra người làm chuyện ấy là chị ta. Còn với ai? Cô chẳng biết, cũng không quan tâm cô làm với ai vì nó không liên quan tới mình. Trông chị ta có vẻ chỉ thỏa mãn một chút nhưng vẫn bất mãn vì có lẽ nó quá nhanh?

- Chán nhỉ. - Nga nói với ý vị như nhắm vào Hà.

- Cái thằng ấy chả được tích sự gì. Con sẻ thì ngắn lại còn nhanh. - Hà bực bội chê bai.

Trở về chỗ ngồi, chị ta dội nước lên người, tắm lại thật kỹ trong khi những người khác xong và mặc đồ, chờ đợi tại bên ngoài. Nói chuyện phiếm lúc sau, chị ta mới ra.

Vừa đi được vài phút. Linh bỗng nhớ tới gì đó, ôm theo đống đồ cũ của mình vào rồi nói với mọi người.

- Đợi em chút.

Cô trở lại nhà tắm, nhìn xung quanh tìm chỗ nào đó.

Bên ngoài, mọi người cũng chỉ nghĩ đơn giản là cô ấy cũng chỉ tìm thứ gì đó giải tỏa nên không để tâm tới. Họ lại trò chuyện với nhau. Hạnh không tham gia vào chuyện ấy, cô đứng ngoài luồng, nhìn biểu hiện của từng người và suy nghĩ về lời của Linh. Có lẽ con bé có thể giúp mọi người sống tốt hơn.

Chờ đợi không biết bao lâu rồi, Hạnh dần mất kiên nhẫn. Còn Hà thì tỏ ra ghen tị với lời nói.

- Sao con bé này đi lâu thế nhỉ!

- Chị ghen vì con bé làm lâu hơn à? - Nga cười mỉa mai chị ta.